Chương 5: Cùng đại ca bái thiên địa

Edit: Pa

Phong Thiếu An không biết mình làm sai chuyện gì mà khiến đại ca giận đến bật khóc nhưng chắc chắn là cậu lỗi của cậu, thấy mắt y ướt đẫm, cậu chỉ ước có thể ôm đại ca vào lòng.

"Xin lỗi đại ca, Phái Nhi biết sai rồi, sau này nhất định đệ sẽ nghe lời đại ca, không chạy lung tung nữa."

Nhất Luân Nguyệt quệt khóe mắt, nhìn đàn cá lượn dưới mặt nước lại thấy có lỗi.

"Sao trong rừng lại có máu?

"Là máu của hổ."

"Ngươi gặp phải hổ?"

Phong Thiếu An đáp: "Phái Nhi đang chờ đại ca thì tự nhiên thấy một con hổ đi ngang qua trong miệng còn cắp một đứa nhỏ, ăn thịt trẻ con là sai, Phái Nhi bước tới muốn nó thả đứa nhỏ đi nhưng nó không nhả nên Phái Nhi đánh chết nó, sau đó đưa đứa nhỏ về nhà rồi quay về đây đợi đại ca."

"Ngươi gϊếŧ hổ rồi ư?" Nhất Luân Nguyệt có thể tưởng tượng được con dã thú khổng lồ ấy hung hãn đến mức nào.

Phong Thiếu An ngượng ngùng cúi đầu, "Con hổ mạnh lắm, nó còn muốn cắn Phái Nhi, Phái Nhi đấm mấy cái thì nó ngã xuống. Nghe nói da hổ có giá nên đệ mang cả đứa nhỏ và con hổ về thôn, người dân trong làng rất nhiệt tình, họ nhất quyết muốngiữ đệ ở lại ăn tối nhưng trong lòng đệ nhớ mong đại ca nên Phái Nhi chạy về đây."

Nghĩ tới tên ngốc này không màng ăn uống lại chạy về bắt cá thì trong lòng Nhất Luân Nguyệt bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Không đúng, không phải cậu ta đã bị điểm huyệt hay sao? Sao có thể hoá giải nhanh như vậy được?

"Ta điểm ngươi huyệt ngươi, ngươi có biết không?"

"Đệ biết." Phong Thiếu An đáp: "Trên núi, sư huynh cũng rất thích chơi trò điểm huyệt với Phái Nhi, mọi người nói nếu điểm vào thì không được cử động, cử động sẽ thua. Lần nào Phái Nhi cũng phải đứng tê cả chân thì họ mới cho Phái Nhi cử động."

Nhất Luân Nguyệt có chút khó hiểu, "Ý ngươi là sao, căn bản ngươi không hề bị điểm trụ?"

Phong Thiếu An không biết điểm trụ là cái gì, "Có nghĩa là không thể cử động sao?"

"Phải, ngươi không thể cử động!"

"Không đâu." Phong Thiếu An nhún vai, "Phái Nhi có thể cử động nếu muốn. Nếu huynh không tin thì thử điểm lại đệ đi."

Nhất Luân Nguyệt điểm xuống hai cái, Phong Thiếu An chữ sững người một cái rồi tự do di chuyển.

"Đại ca nhìn xem, có thể cử động."

"..."

Tên ngốc này là cái loại quái vật gì vậy!

Chẳng lẽ là bởi vì công lực quá thâm hậu nên người bình thường căn bản không thể điểm huyệt được ư?

Đó là cách duy nhất để lý giải chuyện này.

Mẹ kiếp, độc dược không thể xâm nhập, ngàn chén không say, huyệt đạo cũng không điểm trụ được, càng nghĩ càng tức...

Sau chuyện lần này, Nhất Luân Nguyệt không còn nghĩ đến việc muốn thoát khỏi Phong Thiếu An nữa, dù sao thì tên này cũng không có ý đồ gì xấu xa, y cũng đang trên đường đến đại hội võ lâm, thôi thì cứ đi cùng nhau vậy.

Dù sao đi nữa thì lần nào y cũng chính là kẻ thảm bại.

Vốn dĩ, Nhất Luân Nguyệt đã quên chuyện ngày tốt lành tháng tốt để kết nghĩa với Phong Thiếu An nhưng Phong Thiếu An thì lại nhớ rõ. Ngày mới vừa đến, Nhất Luân Nguyệt đã bị đánh thức trước khi bình minh.

"Đại ca, mau dậy đi, ngày lành đến rồi, mau dậy kết bái với Phái Nhi."

Nhất Luân Nguyệt vẫn đang ngái ngủ nên phất tay nói: "Đừng quấy rầy ta."

Ngày mà cậu mong chờ cuối cùng cũng đến, làm sao Phong Thiếu An có thể đợi được nữa nên tiếp tục lay bả vai Nhất Luân Nguyệt.

"Đại ca đừng ngủ, trời đã sáng rồi, Phái Nhi đã sẵn sàng rồi, đại ca chúng ta mau kết bái đi~"

"Aaaa!!"

Bị phá giấc ngủ nên Nhất Luân Nguyệt chỉ muốn đánh người, y túm lấy ve áo của Phong Thiếu An, "Phong Thiếu An, ngươi muốn chết à! Phá giấc ngủ của người khác sẽ bị sét đánh chết!"

Phong Thiếu An cười híp mắt, "Đại ca, cái đồ đại lười, nắng đã chiếu tới mông rồi, đừng ngủ nữa, mau lên."

Cậu dắt tay Nhất Luân Nguyệt đến bên rìa vách đá, vừa lúc mặt trời mọc, gió man mác, ánh bình minh rung động lòng người, mặt trời đỏ rực giữa biển mây bao la, sương mù lơ lửng dưới vách đá như tiên cảnh, quả là cảnh sắc tuyệt đẹp.

Không biết Phong Thiếu An đi hái trái rừng ở đâu rồi chất ở phía trước, thậm chí còn thắp hương.

"Ngươi biết chọn địa điểm thật đấy."

Cuối cùng cũng có thể kết nghĩa huynh đệ với đại ca, trái tim nhỏ bé của Phong Thiếu An đập thình thịch, miễn bàn đến chuyện cậu hưng phấn đến nhường nào.

"Cho."

Cậu đưa một nén hương qua rồi tự cầm một nén hương lên

và quỳ xuống.

"Đại ca, mau tới, bái thiên địa trước!"

Nhất Luân Nguyệt chuẩn bị quỳ xuống thì đầu gối run rẩy.

"Bái cái gì?"

Phong Thiếu An nghiêm túc đáp: "Bái thiên địa ạ, chúng ta bái ông trời trước rồi bái thổ địa công công, cuối cùng là huynh đệ đối bái là được rồi!"

Mặt Nhất Luân Nguyệt giật giật, thằng nhóc này nói đúng, quá trình quả đúng là như vậy, nhưng sao qua miệng cậu ta lại biến chất như vậy?

Nếu lần này mà y không chịu kết bái thì nhất định tên đại ngốc này sẽ làm phiền y suốt cho xem, dù sao thì sau đại hội võ lâm cũng không gặp lại nữa.

"Bắt đầu đi." Nhất Luân Nguyệt quỳ tử tế.

Phong Thiếu An rất phấn khích, cậu quỳ thẳng về phía mặt trời xa xăm và nói: "Hoàng thiên tại thượng, hôm nay ta Phong Thiếu An."

"Nhất Luân Nguyệt."

"Tại đây ta nguyện kết bái thành huynh đệ khác họ, từ đây có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, gắn kết trọn đời, đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ!"

Nhất Luân Nguyệt nghiêng mình, "Gắn kết trọn đời?"

Phong Thiếu An nói: "Các suy huynh đã nói: Huynh đệ gắn bó, chém đứt cả vàng."

Mặt Nhất Luân Nguyệt lại giật giật "Được rồi, bái đi."

Hai người hướng về phía mặt trời vái hai vái, Phong Thiếu An xoay người hướng về phía y, "Là đệ đệ, đệ bái đại ca trước, sau này Phái Nhi là em ruột của đại ca, bảo đảm sẽ ngoan ngoãn nghe lời đại ca, bảo vệ tốt cho đại ca, nhất định không để bất kể một kẻ nào tổn hại đến đại ca!"

Sau vái này, Nhất Luân Nguyệt xúc động lạ lùng.

"Hôm nay ta sẽ nhận ngươi là đệ đệ của ta, nếu ngươi dám không nghe lời, ngươi sẽ không bao giờ được gặp lại ta nữa."

Nhất Luân Nguyệt khẽ gật đầu, xem như lễ bái kết thúc.

Phong Thiếu An hưng phấn đỡ y đứng dậy, dưới ánh nắng ban mai, một thân trắng như tuyết của Nhất Luân Nguyệt như được mạ thêm hào quang màu vàng, dung mạo y vốn đã vô song, nhưng gần đây lại càng mãn nhãn.

Phong Thiếu An tò mò về ấn ký trăng khuyết màu bạc trên trán y nên vươn tay chạm vào.

"Đại ca, làm sao để vẽ được vầng trăng này, thật đẹp."

Nhất Luân Nguyệt tránh né, trong đầu y hiện lên một số viễn cảnh không mấy tốt đẹp nên ậm ờ: "Chẳng qua là vẽ bằng một loại thuốc màu đặc biệt thôi, nếu thích ta sẽ vẽ cho ngươi một hình."

"Hay quá." Phong Thiếu An rất thích mặt trăng của y, cậu chỉ vào ngực trái của mình rồi đáp: "Phái Nhi muốn vẽ một cái vào tim."

"Sao lại vẽ vào tim?"

"Vì Phái Nhi rất thích đại ca, mặt trăng tượng trưng cho đại ca, Phái Nhi sẽ giữ đại ca trong tim đến trọn đời."

"..."

Dưới ánh nắng ban mai, nét mặt của Phong Thiếu An vô cùng nghiêm túc khiến người ta nhất thời quên mất đầu óc của cậu có vấn đề, Nhất Luân Nguyệt ngẩn ngơ một hồi mới rời mắt đi.

Tên ngốc này, sao lại làm ra vẻ như đang bày tỏ vậy.

"Được, nếu ngươi thích thì ta vẽ cho ngươi một cái." Nhất Luân Nguyệt lấy bút vẽ và thuốc màu từ trong túi ra, Phong Thiếu An đã cởi sẵn áo, lộ ra thân hình vạm vỡ.

"Vãi..."

Nhất Luân Nguyệt ngoảnh đầu lại nhìn thẳng, lúc này, y thật sự muốn lớn tiếng chất vấn ông trời, tại sao lại ban cho tên đại ngốc này một thân thể nam tính hoàn hảo như vậy, một con ếch tuyết vạn năm còn chưa đủ sao, thân hình chết tiệt này đã sung mãn, tráng kiện lại tràn đầy nam tính là sao vậy!

Nắng sớm ấm áp rọi lên trên ngực Phong Thiếu An, l*иg ngực phập phồng, yết hầu của Nhất Luân Nguyệt hầu trượt xuống, nhìn đi chỗ khác.

Mẹ, tức thật...

"Dùng loại thuốc màu này để vẽ thì cả đời cũng không thể xóa, ngươi nên nghĩ cho kỹ, về sau đừng hối hận."

Phong Thiếu An chăm chú nhìn vào mắt y.

"Phái Nhi nghĩ kỹ rồi, không hối hận, đại ca vẽ đi."

Ấn ký ở trên trán y đã vẽ vô số lần, mỗi lần làm nhiệm vụ xong đều lưu lại ấn ký trăng bạc ở hiện trường để kẻ khác nhìn vào sẽ biết đây là chuyện tốt do Nhất Luân Nguyệt làm.

Y quang minh chính đại vẽ ấn ký trên trán, không sợ kẻ khác tìm mình báo thù, trong thế gian này, những kẻ có thể đánh bại được y chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này nghĩ đến bản thân dễ dàng bị đồ đại ngốc này lăn lộn thì đau lòng chết đi được.

Kể từ khi hai người kết bái và vẽ một vầng trăng bạc lên ngực trái của Phong Thiếu An thì ngày nào cái tên đại ngốc này cũng xoa ngực rồi cười ngây ngốc.

Phải nói đệ đệ ngốc nghếch này khá hiểu chuyện, luôn chủ động đi tìm nước, nấu ăn, thậm chí còn chủ động xoa vai, bóp chân cho y, những việc cậu có thể làm được thì nhất định không để Nhất Luân Nguyệt động tay vào.

Đường đến đại hội võ lâm còn rất xa, đẩy nhanh tốc độ cũng mất nửa tháng, Nhất Luân Nguyệt lại là con sâu rượu, được mấy ngày đã cạn túi vì mua rượu.

Lúc này, hai kẻ đói meo đứng trước quán rượu, bụng dạ cồn cào trước cơn đói không gì sánh nổi, con sâu rượu trong bụng bị mùi rượu thức tỉnh, đang quằn quại dữ dội.

Y nuốt khan, "Đi thôi."

Phong Thiếu An không nhúc nhích, cậu xoa bụng, "Đại ca, chúng ta không vào ăn à? Phái Nhi đói lắm."

"Chỉ biết đói, đói, đói!" Nhất Luân Nguyệt chọc vào trán cậu, "Không ngân lượng thì cái gì ăn mà ăn, cho ngươi ăn rắm!"

"Ngân lượng?" Phong Thiếu An sờ sờ lên ngực, đột nhiên hai mắt cậu sáng lên: "Đúng rồi! Phái Nhi không có ngân lượng nhưng Phái Nhi có ngân phiếu, thật nhiều thật nhiều ngân phiếu!"

"Ngân phiếu?"

Phong Thiếu An móc ra một xấp giấy phiếu từ trong ngực, "Dạ, của Phái Nhi, đưa cả cho đại ca mua rượu."

Nhất Luân Nguyệt chiếm trọn một mớ với nụ cười tham lam trên mặt...

Nhận đệ đệ ngốc cũng được thật nhiều lợi ích nha~

"Lão đệ, hôm nay ca ca sẽ dẫn đệ đến một chỗ thật tuyệt!"

Nghe đại ca gọi mình là đệ đệ thì Phong Thiếu An rất sung sướиɠ, "Được ạ, được ạ, chúng ta đi đâu vậy?"

Nhất Luân Nguyệt dẫn cậu đến thẳng đến một hoa lâu to nhất vùng này, vừa bước vào đã có hai cô nương nhào tới, Phong Thiếu An chưa bao giờ thấy một màn như vậy trước đây, mùi thơm xộc vào mũi cậu, mấy cô nương này mặc ít quần áo quá.

"Đại đại đại ca, sao mấy cô nương này mặc ít quá vậy? Trời lạnh thế này, thảo nào thấy ai cũng nhào vào lòng."

Phong Thiếu An chu đáo giúp cô nương kia kéo áo lại, "Cô nương, nếu không ăn mặc cẩn thận sẽ bị bệnh."

"..." Cô nương ngẩn người rồi mắng một câu "Ngươi có bệnh à?", sau đó bỏ đi.

Nhất Luân Nguyệt ôm một cô nương rồi cười ha ha, "Không hiểu phong tình, thật là tiểu tử khờ."

Phong Thiếu An gãi đầu, "Đệ không biết, phong tình là cái là gì hả đại ca?"

Nói xong, tầm mắt vẫn ngừng chăm chú nhìn bàn tay đang ôm cô nương kia của Nhất Luân Nguyệt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn tiến lại gỡ ra.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, đại ca, huynh cùng vị cô nương này mới gặp mặt, ôm như vậy không hay đâu."

Mặt Nhất Luân Nguyệt méo xệch, "Lúc ta với ngươi còn chưa nhận thức quá hai ngày, chẳng phải ngươi cũng ôm ta ngủ còn gì? Còn ngủ tận hai lần!"

Tiếng gào này khiến tất cả những người đứng ở cửa đều choáng váng, kể cả cô nương vừa được ôm.

Tú bà cũng khϊếp sợ chôn chân tại chỗ, nhanh chóng phản ứng lại: "Hai vị, hai vị! Ở chỗ nhân gia cũng có cả tiểu quan đấy, mau tiến vào đi."

Nhất Luân Nguyệt nghe vậy càng bực bội hơn: "Ai muốn tiểu quan! Dẫn hoa khôi của các ngươi tới đây cho ta!"

Y đưa cho tú bà một tờ ngân phiếu rồi kéo Phong Thiếu An lên lầu.

Lúc hai người đi lên có không ít cô gái vẫy khăn tay, mỉm cười quái dị, họ đều xinh đẹp nhưng Phong Thiếu An thấy chẳng đẹp bằng đại ca của mình.

___

01/09/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.