Chương 44: Đây Là Xem Nhiều Nhị Thập Tứ Hiếu Quá Rồi Sao! (1)

Đừng nghĩ bà ta ở trong thôn ngang ngược như vậy, thực ra trong lòng bà ta rất rõ ràng trong thôn người nào có thể đắc tội, còn người nào thì không.

Mà tiểu thôn trưởng này chính là người không thể đắc tội nhất trong số những người không thể đắc tội.

Cũng không phải vì thân phận thôn trưởng của Bộ Phàm, mà Bộ Phàm là lang trung duy nhất trong thôn, y thuật lại không kém hơn chút nào so với lang trung trên trấn.

Nhà ai chẳng có bệnh đau đầu nhức óc, Chu gia cũng không ngoại lệ.

Sau này Chu bà tử cũng sẽ có bệnh nặng, tật nhẹ, còn phải trông cậy vào tiểu thôn trưởng Bộ Phàm này tới cứu mệnh.

"Ngoại trừ Kim Bảo nhìn thấy Tiểu Thảo, Tiểu Hoa trộm trứng gà, còn ai nhìn thấy nữa không?"

Bộ Phàm đưa mắt nhìn vào mấy hài tử khác của nhà Chu lão tứ. Những hài tử này đều tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình. Sợ rằng nếu thật sự có đứa nào nhìn thấy người trộm trứng gà, chúng cũng không nói ra.

Xem ra nhà Chu lão tứ này cũng thối nát từ gốc rễ rồi.

"Thôn trưởng ca ca, chúng ta không có, chúng ta không có ăn trộm trứng gà." Hốc mắt Tiểu Thảo đều đỏ hoe, nước mắt như tiền rơi, cứ thi nhau rơi xuống.

"Ca ca hiểu được!" Bộ Phàm sờ sờ đầu Tiểu Thảo, nhìn về phía Chu bà tử, nói: "Chu nãi nãi, sáng nay các ngươi có ăn trứng gà hay không?"

"Không có!" Chu bà tử lắc đầu.

"Vậy là được rồi!" Bộ Phàm gật đầu, bỗng nhiên hô lớn một tiếng, "Tiểu Hoàng!"

Tiếng hô này, nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, ít nhất cũng khiến cho thôn dân chung quanh hoảng sợ.

Đúng lúc ấy, từ xa xa cuồn cuộn nổi lên một trận cát bụi, một con lừa và một con chó giống như một cơn gió, vội vàng chạy tới.

Loại tốc độ này của tiểu bạch lư và Hoả Kỳ Lân, thôn dân cũng tập mãi thành thói quen rồi. Nhưng nếu có người bên ngoài nhìn thấy một màn này, chỉ sợ bọn họ cả kinh tới mức cằm cũng rớt xuống đất.

"Tiểu thôn trưởng, ngươi đây là?"

Thấy Hoả Kỳ Lân lại đây, Chu bà tử coi như hiểu được. Chuyện trang sức lần trước cũng do Hoả Kỳ Lân giúp bà ta tìm về.

"Tiểu Hoàng, ngươi ngửi một cái, xem trên người Tiểu Thảo và Tiểu Hoa có mùi trứng gà hay không?"

Bộ Phàm không để ý tới lời của Chu bà tử, hắn chỉ vào Tiểu Thảo, Tiểu Hoa, sau đó phân phó.

Hoả Kỳ Lân cũng không nói nhảm, nó đi tới trước mặt Tiểu Thảo, Tiểu Hoa. Trước kia Tiểu Thảo, Tiểu Hoa đã chơi đùa cùng Hoả Kỳ Lân rồi, nên chúng không hề sợ hãi Hoả Kỳ Lân.

Sau khi dùng mũi ngửi trên người Tiểu Thảo và Tiểu Hoa, Hoả Kỳ Lân lắc đầu.



"Vậy ngươi đi ngửi những người khác, xem trên người ai có mùi trứng gà!"

Bộ Phàm lại chỉ về hướng những người khác của Chu gia.

Hoả Kỳ Lân không nói hai lời, đi tới trước mặt người của Chu gia ngửi, cuối cùng nó dừng lại trước mặt Chu Kim Bảo. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Kim Bảo nháy mắt biến thành trắng bệch, hắn dùng sức khua đôi tay.

"Ngươi tránh ra cho ta."

Nhưng Hoả Kỳ Lân vẫn không đi, ngược lại nhìn về phía Bộ Phàm, Bộ Phàm hiểu được nó đang có ý gì.

"Trên người hắn có mùi trứng gà?" Bộ Phàm cười nói.

Hoả Kỳ Lân gật đầu.

Lần này, thôn dân chung quanh đều ồ lên.

Hoá ra trứng gà là do Kim Bảo ăn vụng, sau đó hắn đổ tội cho hai đường muội.

"Ta không có, trứng gà là do Tiểu Thảo, Tiểu Hoa ăn vụng, không phải ta." Chu Kim Bảo đánh chết cũng không thừa nhận, hắn còn hung dữ lấy chân đá Hoả Kỳ Lân.

"Đá chết ngươi, con chó chết!"

Hoả Kỳ Lân làm sao có thể để cho hắn đá, một cái đuôi quấn lấy chân Chu Kim Bảo, Chu Kim Bảo không thể đứng vững nữa, trực tiếp té lăn trên đất.

"Oa oa! Nãi nãi, con chó này bắt nạt ta!"

Chu Kim Bảo lập tức nằm trên mặt đất gào khóc.

"Tôn tử ngoan của ta.”

Chu bà tử đau lòng muốn chết, vội vàng ôm Chu Kim Bảo vào trong ngực.

Thôn dân chung quanh nhìn thấy một màn này, lắc đầu, đều chỉ trích Chu bà tử.

Bọn họ cảm thấy Chu bà tử rất kỳ cục. Lúc tưởng tôn nữ lấy trộm trứng gà, bà ta hận không thể đánh chết chúng. Hiện giờ chân tướng rõ ràng, là tôn tử lấy trộm trứng gà, vậy mà bà ta lại đau lòng không chịu nổi.

"Làm sao vậy? Trứng gà là của nhà chúng ta, ta muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn. Các ngươi quản được sao? Hơn nữa gần đây hài tử Kim Bảo gầy đi, ăn mấy quả trứng gà bồi bổ cơ thể thì có làm sao?"

Chu bà tử cũng mặc kệ người khác bàn tán như thế nào, bà ta chống thắt lưng, phản bác lại những âm thanh xôn xao của thôn dân chung quanh.

Kim Bảo gầy sao? Nhóm thôn dân như dính phải một cơn gió lạnh.

Mấy người bọn họ nhìn thân thể mập mạp của Kim Bảo, lại nhìn thân thể khô quắt, gầy gò của Tiểu Thảo và Tiểu Hoa, thân thể chúng giống như một trận gió thổi qua là có thể thổi bay đi mất.



Tuy rằng có bất công, nhưng cũng không nên thiên vị đến như vậy chứ?

Nhưng mà, đây là chuyện nhà Chu lão tứ, Bộ Phàm cũng không dám xen vào.

【 Hoàn thành rắc rối của nhà Chu bà tử】

【 Nhiệm vụ ban thưởng: 30000 điểm kinh nghiệm X2】

【 Thái Ất Kim Thân Quyết thăng cấp 】

【 Hàng Long Phật Ấn thăng cấp 】

【 Đại Lực Kim Cương Chưởng thăng cấp 】



"Được rồi, được rồi, đều tản ra đi, vây quanh nhà người khác như vậy còn ra thể thống gì!"

Bộ Phàm vẫy tay, nhóm thôn dân cũng hiểu được không còn gì để nhìn nữa, bọn họ đều rời đi.

"Cám ơn thôn trưởng!"

Trước khi hắn rời đi, chỉ có một nhà Chu Đại Sơn tiễn hắn ra ngoài sân.

"Cám ơn thôn trưởng ca ca!"

Tiểu Thảo và Tiểu Hoa đồng thời cảm kích nói.

"Không có gì, đây là việc ta phải làm, về sau có chuyện gì nhớ phải đến tìm ca ca!"

"Vâng, Tiểu Thảo nhớ rồi!"

Bộ Phàm ôn nhu cười, sờ đầu hai tiểu nha đầu. Sau đó, hắn nhìn về phía Chu Đại Sơn, nói: "Đại Sơn thúc, chuyện lúc trước ta nói với ngươi, đã suy nghĩ đến đâu rồi?"

Sắc mặt Chu Đại Sơn khó xử.

"Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ nghĩ cách để ngươi tách ra ở riêng. Như vậy người một nhà các ngươi cũng có thể tự mình sinh sống. Đại Sơn thúc, ngươi có một đôi tay mạnh mẽ, không sợ nuôi không nổi thê nữ của ngươi!"

Chu bà tử có chút trọng nam khinh nữ, nhưng Chu Đại Sơn lại đối xử vô cùng tốt với hai khuê nữ, chỉ là hắn quá mức ngu hiếu, cái gì cũng nghe theo lời mẫu thân.

Vợ Đại Sơn lại là người không có chủ kiến, nghe Bộ Phàm nói như vậy nàng chỉ cúi đầu, không nói lời nào.