Chương 31: Trẻ Tuổi Như Vậy Đã Làm Quan?

"E rằng các ngươi không biết rõ, nguyên nhân mà đứa trẻ Bộ Phàm kia học tập y thuật là vì khám bệnh cho người trong thôn chúng ta, đây là Lý lang trung chính miệng nói cho ta biết."

"Hơn nữa tại sao có con đường bên ngoài thôn kia, là đứa trẻ Bộ Phàm xin trấn viên ngoại đổi ban thưởng, những ban thưởng kia có thể mua bao nhiêu đất, cho dù xài mấy đời cũng xài không hết, nhưng hết lần này tới lần khác đứa trẻ Bộ Phàm kia lại từ chối."

"Ta chỉ muốn hỏi các ngươi, Bộ Phàm vì thôn làm nhiều chuyện như vậy mà không thể làm thôn trưởng, thì còn có ai?"

"Ta hỏi các ngươi còn có ai?"

Mới bắt đầu Chu tộc trưởng chỉ đơn giản kể ra một người, nhưng mà giọng điệu về sau càng cuồng loạn.

Nhất là một câu cuối cùng, không khỏi khiến đám người Lý tộc trưởng xúc động.

Phải biết trước đây Ca Lạp thôn muốn đi ra bên ngoài, chỉ có thể đi mấy vòng trên núi mới có thể ra, những thôn khác coi thường người của thôn bọn họ, cảm thấy thôn bọn họ chỉ là khe suối rãnh chim trĩ.

Đừng nói là gả khuê nữ vào thôn bọn họ.

Nhưng từ sau khi con đường kia sửa xong, cho dù người trong thôn bọn họ cưới thê tử hay là gả khuê nữ đều dễ dàng hơn trước đây rất nhiều.

Mà tất cả những thứ này đều nhờ có Bộ Phàm.

Nếu như Bộ Phàm chỉ vì chuyện này mà không thể làm thôn trưởng, vậy thì người khác trong thôn càng không thể.

"Bộ Phàm làm quá nhiều chuyện cho thôn, hắn đã không nợ chúng ta cái gì, hắn muốn đi chúng ta cũng không ngăn hắn được." Chu tộc trưởng thở dài.

"Bởi vậy ta mới muốn để Bộ Phàm đảm đương chức thôn trưởng, cũng có chút suy nghĩ riêng, đứa trẻ kia nói nhớ ân, chỉ cần hắn lên làm thôn trưởng thì sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ người trong thôn, sẽ không nghĩ đến chuyện ra ngoài bên ngoài xông xáo."

Đám người Lý tộc trưởng biết rất rõ ràng Chu tộc trưởng nói như vậy là vì không muốn làm thôn trưởng.

Nhưng bọn hắn cũng không thể không tán đồng với lời của Chu tộc trưởng.

Bộ Phàm là thầy lang duy nhất trong thôn, hơn nữa y thuật cực kỳ tốt, ngay cả những bệnh trong trấn không trị được, hắn đều có thể trị.

Nếu như Bộ Phàm cũng giống với Lý lang trung, muốn ra ngoài du lịch, vậy thì một khi trong thôn có người đau đầu nhức óc thì không có người nào trị.

"Ta cảm thấy để cho Bộ Phàm đảm đương vị trí thôn trưởng cũng không phải là không được!" Lý tộc trưởng nói.

"Không sai, tuy là Bộ Phàm còn trẻ tuổi, nhưng có mấy lão già chúng ta giúp đỡ có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn." Tôn tộc trưởng phụ họa nói.

Tống tộc trưởng không lên tiếng, nhưng cũng coi như đã chấp nhận việc này.

"Cái này..."



Lần này ngược lại Vương Trường Quý bị làm khó.

"Ngày mai ta hỏi một chút xem đứa trẻ Bộ Phàm kia nói thế nào? Nếu như hắn không đồng ý, chúng ta cũng không thể ép buộc hắn."

Hội nghị đến đây là ngừng.

Rời khỏi nhà của Vương Trường Quý.

Chu tộc trưởng thở ra một hơi thật dài, âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Lừa gạt thật là nguy hiểm.

Chỉ là nhắc tới cũng kỳ.

Khi bắt đầu vì không muốn làm thôn trưởng nên mới nói bậy, nhưng mà nói tới nói lui hắn cũng tin thật.

"Lão tiểu tử này, không muốn làm thôn trưởng thì không muốn làm, còn bịa chuyện nhiều như vậy."

Tôn tộc trưởng cũng coi như hiểu rõ Chu tộc trưởng, vỗ bả vai của hắn cười nói.

"Chỉ là ngươi nói cũng đúng, sau này ai có bệnh nhỏ thì phải làm sao đây?"

Nói đến đây Tôn tộc trưởng chắp tay, cười ha ha, sải bước rời khỏi.

...

Một bên khác.

Nhìn xem từng cảnh xảy ra ở nhà Vương Trường Quý, Bộ Phàm có chút trợn mắt hốc mồm.

Nhất là lúc mà Chu tộc trưởng tiến cử hắn trở thành thôn trưởng, càng kém chút kinh ngạc đến nỗi cằm đều muốn rớt xuống.

Hắn còn trẻ như vậy.

Đã phải làm thôn trưởng?

Nhưng mà nghĩ đến chỗ tốt khi làm thôn trưởng, trong mắt Bộ Phàm chợt lóe sáng.

Nguyên nhân mà mấy người Chu tộc trưởng phản cảm với vị trí tộc trưởng, còn không phải thôn trưởng ngại quan tâm chuyện to nhỏ trong thôn sao, chuyện lông gà vỏ tỏi thật sự quá nhiều.



Cuối cùng trong ấn tượng của rất nhiều thôn dân, cho dù chuyện gì xảy ra cứ tìm thôn trưởng trước đã rồi tính.

Nhưng đối với người khác là chuyện phiền phức, đối với Bộ Phàm mà nói, vừa vặn là chuyện tốt.

Vậy sẽ liên tục được nhận điểm kinh nghiệm nha!

Để ăn mừng một chút, Bộ Phàm tiến vào mô phỏng quyết đấu, luận bàn với Chu Sơn Nguyệt một phen.

Tiểu Bạch Lư ở một bên thấy chủ nhân ngây ngô, đầu lừa méo xệch.

Sáng sớm hôm sau, Vương Trường Quý quả nhiên tới tìm hắn, đi cùng Vương Trường Quý còn có ba người Lý tộc trưởng, Tôn tộc trưởng, Chu tộc trưởng.

Đối với Tống tộc trưởng không tới, Bộ Phàm ngược lại không bất ngờ, từ nhỏ hắn và Tống Tiểu Xuân đã không ưa nhau, mà Tống tộc trưởng lại là đại bá của Tống Tiểu Xuân, đối xử tốt với hắn mới lạ.

"Thôn trưởng, mấy vị tộc trưởng, các vị tới tìm ta sớm như vậy là có chuyện gì?"

Bộ Phàm bưng trà rót nước cho mấy vị tộc trưởng, biết mà còn hỏi.

Đám người Lý tộc trưởng cùng nhau nhìn về phía Vương Trường Quý, Vương Trường Quý vội ho một tiếng: "Bộ Phàm à, thật ra lần này tới chúng ta có chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi."

Bộ Phàm nháy mắt, yên lặng chờ Vương Trường Quý nói tiếp.

"Ta cùng mấy vị tộc trưởng đã thương nghị, quyết định để ngươi làm thôn trưởng Ca Lạp thôn?" Vương Trường Quý nói.

【 Nhiệm vụ đảm đương thôn trưởng Ca Lạp thôn 】

【 Giới thiệu nhiệm vụ: Vương Trường Quý làm thôn trưởng Ca Lạp thôn vất vả nhiều năm, bây giờ lớn tuổi cũng nên hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút không bỏ Ca Lạp thôn xuống được, vì tương lai của Ca Lạp thôn, sau khi hắn nghĩ sâu tính kế, quyết định giao phó vị trí thôn trưởng cho ngươi 】

【 Ban thưởng nhiệm vụ: Xưng hào thôn trưởng Ca Lạp thôn, 50000 điểm kinh nghiệm, một bộ công pháp tuyệt thế 】

Điểm kinh nghiệm cao như vậy?

Trong lòng Bộ Phàm vui vẻ, nhưng mà hắn vẫn giả bộ một bộ dáng khϊếp sợ: "Để ta làm thôn trưởng? Như vậy sao được, ta làm thôn trưởng vậy thì thúc phải làm sao?"

"Ta? Tất nhiên là từ chức rồi!" Vương Trường Quý cười nói.

"Không được, ta quá trẻ tuổi, không thể nào đảm đương được chức trách lớn, thôn trưởng vẫn nên để thúc làm đi, nếu không thì để mấy vị tộc trưởng các người cũng được!" Bộ Phàm bận bịu khoát tay, dáng vẻ thụ sủng nhược kinh.

Mấy người Lý tộc trưởng nghe câu để bọn hắn đảm đương vị trí thôn trưởng, bị hù dọa đến sắc mặt khẽ biến, vội nói:

"Tiểu Phàm à, ngươi yên tâm, việc này đã được mấy người chúng ta bàn bạc xong suôi, ngươi rất xứng đáng với vị trí thôn trưởng."