Chương 2: Thiếu Niên Chăm Chỉ (2)

So sánh với những kỹ năng khác cần nhờ quét nhiệm vụ để thăng cấp, kỹ năng được đặt ở mục kỹ năng treo máy này, chính là dù ở bất kỳ lúc nào hoặc bất kỳ nơi đâu đều đạt được kinh nghiệm, cũng có thể nói là nằm không cũng được kinh nghiệm.

Bộ Phàm không khách khí hủy bỏ Khống Hoả Quyết và Lưu Sa Thuật, thay vào Tiểu Tu La Độn Pháp và Thương Hải Kiếm Pháp, sau đó chuẩn bị tiếp tục làm nhiệm vụ.

"Bộ Phàm, sao ngươi còn ở đây? Ngươi không biết Tiên nhân trên núi đã xuống thu đồ đệ hay sao? Nhanh theo ta đi, bằng không sẽ bỏ qua cơ hội lần này."

Người đến là thôn trưởng Ca Lạp thôn Vương Trường Quý, Bộ Phàm vốn định từ chối thì trước mắt hắn hiện lên bảng nhiệm vụ.

【 Nhiệm vụ của thôn trưởng Ca Lạp thôn】

【 Thân là một thôn dân, không thể bỏ sót bất luận kẻ nào, mời đi theo thôn trưởng đến cửa thôn tham dự Thiên Huyền môn thu đồ đệ.】

【 Nhiệm vụ ban thưởng 2000 điểm kinh nghiệm, một bộ công pháp tu tiên tuyệt thế.】

【 Tiếp nhận hay từ chối?】

Trước mắt Bộ Phàm sáng ngời.

Lại là một bộ công pháp tu tiên tuyệt thế, dĩ nhiên không thể bỏ lỡ.

Ca Lạp thôn cũng không lớn.

Chỉ chốc lát sau hai người Bộ Phàm đã đi tới cửa thôn.

Lúc này cửa thôn đã có không ít thôn dân vây quanh.

"Bộ Phàm ca, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!"

Một thân ảnh nhỏ gầy vui vẻ chạy tới.

"Là Đại Ny à, còn chưa có chúc mừng ngươi bái nhập tiên môn."

Thấy người tới Bộ Phàm cười nhạt một tiếng, đưa thay sờ sờ cái đầu nhỏ của Đại Ny.

Trước khi đến hắn đã biết được trong thôn có hai hài tử được Tiên nhân chọn từ trong miệng Vương Trường Quý, một đứa là Đại Ny nhà lão Lý gia, một đứa khác là Tống Tiểu Xuân của Tống gia.



Trong đó lúc kiểm tra đo lường tư chất của Đại Ny, còn làm kinh động đến cả Tiên nhân, nói cái gì mà Đại Ny là thiên tài vạn người có một.

Khuôn mặt Đại Ny hơi đỏ lên nhưng cũng không kháng cự, chẳng qua vào lúc này có một tiếng hừ lạnh không đúng lúc truyền đến.

Bộ Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một tiểu bàn tử múp míp ngẩng cái cằm lên, bĩu môi, một bộ dáng rất xem thường người.

Tiểu bàn tử này là Tống Tiểu Xuân của Tống gia, Tống gia ở trong thôn là phú hộ nhiều tiền nhiều đất, không ít nhà trong thôn đều phải dựa vào thuê ruộng của nhà tiểu bàn tử.

Có lẽ bởi vì từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, tiểu bàn tử dưỡng thành thói vênh váo tự đắc, tính không sợ trời không sợ đất, còn luôn bắt nạt hài tử trong thôn.

Hài tử trong thôn giận nhưng không dám nói gì tiểu bàn tử này, nhưng người khác sợ hắn không có nghĩa là Bộ Phàm sợ.

Một, Bộ Phàm không dựa vào ruộng của nhà tiểu bàn tử sống, hai bây giờ trong nhà cũng chỉ còn một mình hắn, có thể nói là một người ăn no, cả nhà không đói.

Thấy tiểu bàn tử dẫn một đám chó săn đi bắt nạt tiểu cô nương trong thôn, Bộ Phàm không nói hai lời liền mang nắm đấm đến, hung hăng đánh tiểu bàn tử này một trận.

Về sau cái thù này liền cứ kết như vậy.

Nhưng mà đối với thù hận của tiểu bàn tử, Bộ Phàm không thèm để vào mắt chút nào.

Loại hùng hài tử này đúng là cần ăn đòn.

Chỉ là hắn không nghĩ tới vậy mà hùng hài tử này có thể bái nhập vào được Thiên Huyền môn, còn được một vị Tiên nhân đến trong thôn thu đồ nhận làm đệ tử rồi.

Thật sự là không có thiên lý.

Không nghĩ nhiều, ánh mắt của Bộ Phàm nhanh chóng rơi vào trên người ba người đến trong thôn thu đồ đệ, hai nam một nữ, hai thanh niên nam nữ mặc trường bào màu xanh, một người trung niên mặc một bộ áo bào trắng, thần thái bình thản, có chút phong thái của Tiên nhân.

Bộ Phàm không khỏi liếc vị trung niên bạch bào kia thêm một cái.

Dựa vào tu vi bây giờ của hắn, hắn nhìn một cái đã phân biệt ra được tu vi hai thanh niên nam nữ kia là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín, mà tu vi của người trung niên bạch bào kia cao thâm khó đoán, để cho hắn không có cách nào phân biệt, nghĩ thôi cũng biết chỉ sợ tu vi ở trên hắn.

Tu sĩ trung niên bạch bào này là trưởng lão họ Diệp của Thiên Huyền môn.



Vương Trường Quý giới thiệu Bộ Phàm với Diệp trưởng lão, ánh mắt của Diệp trưởng lão nhàn nhạt ngắm Bộ Phàm một cái, để Bộ Phàm đi tới chỗ nam tu sĩ kiểm tra đo lường linh căn của Thiên Huyền môn.

Cũng may lúc trước làm nhiệm vụ được ban thưởng bản năng ẩn giấu tu vi Liễm Tức Thuật Thần cấp, hơn nữa Bộ Phàm còn thăng cấp Liễm Tức Thuật Thần cấp đến đại viên mãn, nếu không thì hắn cũng sẽ không thoải mái được.

"Nắm lấy khoả Tham Linh Cầu này, không cần khẩn trương, thả lỏng một chút." Nam tu sĩ kia thấp giọng nói.

Bộ Phàm gật đầu, nhận lấy Tham Linh Cầu, không khỏi tò mò bắt đầu đánh giá.

Trước mặt bỗng nhiên hiện lên một hàng chữ.

【 Tham Linh Châu 】

【 Đẳng cấp: Pháp khí cấp thấp 】

【 Tác dụng: Xem xét tư chất linh căn trong thân thể 】

Bộ Phàm sửng sốt một chút.

Không nghĩ tới kim thủ chỉ của hắn còn có tác dụng này, phải biết rằng có lẽ trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Hẳn là chỉ có thể dò xét vật phẩm tu hành giới?

Ở trong sự ngạc nhiên của Bộ Phàm, nam tu sĩ Thiên Huyền môn bắt đầu nói thầm pháp quyết, chỉ chốc lát sau, Tham Linh Châu bỗng nhiên phóng ra hào quang năm màu, hào quang chợt hiện làm đám thôn dân chung quanh không mở mắt ra được.

"Bộ Phàm cầm hạt châu kia làm ánh sáng phát ra cũng quá chói mắt, còn chói mắt hơn so với nhà Đại Ny, Tống địa chủ, chắc là tư chất của hài tử Bộ Phàm này tốt hơn Đại Ny và Tiểu Xuân?"

Nam tu sĩ kia nghe được thôn dân nghị luận, lập tức cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Ngũ hành tạp linh căn, miễn cưỡng có thể tu luyện."

Các thôn dân cũng không biết cái gì gọi là ngũ hành tạp linh căn, nhưng nghe thấy nam tu sĩ nói miễn cưỡng có thể tu luyện, cũng biết tư chất Bộ Phàm chỉ sợ không bằng với hai người Đại Ny và Tống Tiểu Xuân.

Dù sao lúc Đại Ny với Tống Tiểu Xuân kiểm tra đo lường linh căn còn làm kinh động đến cả Diệp trưởng lão.

Nhưng bất kể như thế nào, Bộ Phàm có thể tu luyện cũng đã mạnh hơn gấp bội những người không vào trong mắt Tiên nhân như bọn hắn.

Trên mặt thôn trưởng Vương Trường Quý có chút hưng phấn khó có thể che giấu, hắn không nghĩ ra thôn bọn họ một lần có thể ra ba Tiên nhân.