Chỉ là tiểu bạch lư ăn nhiều nên lớn cũng rất nhanh, vài ngày trước vẫn chỉ bằng khoảng chừng một con chó nhỏ, bây giờ đã lớn bằng nửa người hắn.
"Tiểu Bạch ăn cơm thôi!"
Bộ Phàm đổ lương thực đã chuẩn bị vào trong tô, Tiểu Bạch xuất hiện nhanh như chớp ngay trước chén lớn mãnh liệt bắt đầu ăn.
"Giống như quỷ chết đói đầu thai mà!"
Bộ Phàm lắc đầu, nhưng bỗng nhiên, hắn nhíu mày, giương mắt nhìn về phía sau núi.
...
"Xem ra không có sai, khí tức này chính là của Giải lão ma, có lẽ hắn trốn ở ngay thôn nhỏ kia chữa thương!"
Chín tên tu sĩ mặc hắc bào sừng sừng ở không trung sau núi, xa xa nhìn về phía một thôn xóm, mà nói chuyện là một lão giả tóc hoa râm, tay cầm pháp trượng.
"Ngô trưởng lão, ngài xem chúng ta có cần về trong giáo bẩm báo giáo chủ trước không?" Một trung niên áo đen cung kính nói.
"Không cần phiền phức như vậy, bây giờ Giải lão ma chỉ còn lại Nguyên Anh, cùng lắm cũng chỉ thi triển ra thực lực của tu sĩ Kim Đan, bằng vào mấy người chúng ta cũng có thể bắt hắn một cách dễ dàng." Lão giả tóc trắng tự tin cười một tiếng: "Một khi chúng ta đánh gϊếŧ Giải lão ma kia, đây chính là một công lớn, sau khi trở về, ta đương nhiên sẽ nói tốt về các ngươi trước mặt giáo chủ!"
Tám người chung quanh nhìn nhau, cùng nhau ôm quyền nói: "Chúng ta nghe theo mệnh lệnh của trưởng lão !"
Lão giả tóc trắng mỉm cười gật đầu: "Vì để phòng có chuyện không may xảy ra, bày m Dương Thiên Sát Trận trước, tránh để cho Giải lão ma kia bỏ chạy lần nữa!"
"Trưởng lão, việc này không tốt lắm đâu, nếu bày m Dương Thiên Sát Trận, phàm nhân ở thôn xóm này sẽ không chịu nổi uy lực của trận pháp." Người trung niên áo đen trước đó do dự nói.
Lão giả tóc trắng cười lạnh nói: "Chỉ là phàm nhân mà thôi chết không có gì đáng tiếc, các ngươi dựa theo ta nói mà làm, lỡ như để cho Giải đạo nhân kia chạy thoát lần nữa, giáo chủ trách tội xuống, ta cũng không bảo vệ các ngươi được!"
"Vâng!"
Nghe xong lời này, tám tên áo đen muốn lĩnh mệnh đi ngay.
"Các ngươi ở chỗ này có chuyện gì!"
Nhưng ngay tại lúc này, một giọng nói không giận mà uy truyền đến.
Ngay sau đó, một bóng người chân đạp hư không, chợt vượt qua trước mặt bọn hắn.
Người này không phải người khác, chính là Bộ Phàm chạy tới từ trong thôn.
Đám lão già tóc trắng giật mình.
Người này xuất hiện khi nào.
Tại sao bọn hắn không cảm nhận được linh lực ba động từ đối phương cho dù là nhỏ nhất?
"Người này chắc là Giải lão ma sau khi đoạt xá, chúng ta mau ra tay, đánh gϊếŧ kẻ này."
Lão già tóc trắng kia hét lớn một tiếng, một cỗ khí tức Kim Đan kỳ chợt bạo phát, tám tên áo đen chung quanh nghe vậy cũng đồng thời bắt đầu thi pháp.
"Vị đạo hữu này có lẽ ngươi hiểu lầm gì đó rồi?"
Nghe đối phương nói tới Giải lão ma, Bộ Phàm vô thức liên tưởng đám người này với Giải lão ma, chắc mấy người này là người của Huyết Ma giáo?
"Giải lão ma, đừng giả thần giả quỷ!"
Lão già tóc trắng hừ lạnh một tiếng, ném pháp trượng ra ngoài, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, pháp trượng trôi nổi giữa không trung kia bỗng nhiên hào quang vạn trượng, chém về phía Bộ Phàm.
Tám gã áo đen kia cũng dồn dập lấy pháp khí của mình ra, những pháp khí này có đao, có thương, cũng có chùy, cùng nhau bổ tới.
"Cần gì phải vậy chứ?"
Bộ Phàm thở dài.
Thực sự hắn không muốn trêu chọc phiền phức không đáng, chỉ là ai có thể nghĩ tới lão già tóc trắng này vậy mà không nghe người ta giải thích, hung hăng nghĩ hắn là Giải đạo nhân.
Mắt thấy pháp trượng kia bổ đến, hắn thôi động linh lực, thi triển Thái Ất Kim Thân Quyết, trong nháy mắt thân thể hóa thành một kim nhân vàng óng ánh, đây là linh quang mà hắn thu hoạch được từ trong quyết đấu với Giải đạo nhân.
Được Thái Ất Kim Thân Quyết bao quanh thân thể sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiếp đó hắn nắm chặt nắm đấm, đấm ra một quyền.
"Oanh!"
Một quyền này kinh thiên động địa, đánh vào pháp trượng, tựa như bóp đậu hũ, đánh pháp trượng nát thành vụn phấn, sắc mặt lão già tóc trắng kia kinh hãi, linh lực trong cơ thể bị phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
Đồng thời dư âm của nắm đấm và pháp trượng nổ mạnh khiến cho tám gã áo đen bị đánh bay, mà pháp khí của bọn họ cũng vỡ nát tan tành như pháp trượng.
"Cuối cùng ngươi là người phương nào?"
Lão già tóc trắng chấn kinh.
Hắn không thể tưởng tượng được rằng có người chỉ dùng lực lượng của thân thể thôi mà đã đánh tan pháp bảo trung phẩm của lão thành vụn phấn.
Hơn nữa thần sắc của đối phương trông cực kỳ nhẹ nhõm, phảng phất vừa nãy chỉ là một đòn ngẫu nhiên mà thôi.
Rất rõ ràng một quyền vừa rồi của đối phương đã thủ hạ lưu tình.
"Nơi này không có ai gọi là Giải lão ma, mời các ngươi về đi." Bộ Phàm đưa lưng về phía bọn họ, lắc lắc tay.
Lão già tóc trắng kia trầm mặc một lát, ôm quyền, nhìn về phía tám người áo đen: "Chúng ta đi thôi!"
Tám người áo đen đó cũng ôm quyền thi lễ với hắn, sau đó quay người hóa thành mấy vệt cầu vồng rời đi.
Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Vì để chấn nhϊếp mấy người kia nên một quyền vừa nãy chính là một kích toàn lực của hắn, xem ra kết quả đã rất rõ ràng.
Mặc dù dựa vào thực lực của hắn thật sự có thể giải quyết mấy tên kia, nhưng sau này chỉ khiến hắn chọc phải phiền phức lớn hơn.
Từ tu vi của mấy người vừa rồi, một tu sĩ Kim Đan phẩm, tám tu sĩ Trúc Cơ thất phẩm thì có thể nhìn ra nội tình của Huyết Ma giáo còn cao hơn cả Thiên Huyền môn.
Phải biết tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Huyền môn đều là cấp bậc thái thượng trưởng lão, mà ở Huyết Ma giáo lại chỉ là giáo chủ mà thôi.
Nói không chừng trong Huyết Ma giáo còn có lão quái vật vượt qua cả Nguyên Anh kỳ.
Đấy cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn giữ lại tính mạng của mấy người kia.
Đương nhiên nếu vừa rồi những người này đối với hắn có chút thù hận, hắn cũng không ngại để lại tính mạng của những người này.
Đây cũng là một trong những tác dụng của điểm hận thù mà hắn vừa mới phát hiện được.
Chỉ cần có hận thù, vậy thì ra tay không cần lưu tình.
Mà động tĩnh từ trận giao thủ này nhất định sẽ gây sự chú ý của thôn dân cách đó không xa.
Rất nhanh lại trở thành một chủ đề sôi nổi ở trong thôn.
Sau đó Bộ Phàm ném chuyện Huyết Ma giáo ra sau đầu, lại bắt đầu vui vẻ làm nhiệm vụ.