Chương 6

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng thì Đặng Gia An đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ dưới nhà.

Cô khoác tạm một chiếc áo để che đi bộ đồ ngủ ở bên trong, mơ mơ màng mành chạy xuống xem bên dưới có chuyện gì.

Bình thường nhà họ đâu có ồn đến mức này đâu.

Khi cô bước tới cầu thang, thứ đập vào mắt cô khiến cô gái không thể không nuốt ghẹn.

Cái quái gì vậy?

Bên dưới phòng khách có hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng, mặc dù bọn họ đều đeo kính râm nhưng cô vẫn tinh ý nhận ra họ không phải vệ sĩ trong nhà cô.

Mà thứ khiến Đặng Gia An càng phải há hốc miệng hơn chính là thứ họ mang đến.

Trong phòng khách đặt hơn mười rương vàng bạc châu báu, đó là còn chưa kể những rương khác đang được khênh từ bên ngoài vào.

Mấy chiếc rương đó đều được làm bằng gỗ quý, đôi chỗ còn nạm vàng nạm bạc, mà thứ bên trong càng khiến người ta phải chói mù mắt.

Không phải vàng thì là kim cương, không là kim cương thì là những thứ có giá trị vô cùng lớn.

Cô còn nhận ra vài bức tranh có giá cả chục cả trăm triệu nổi danh trong những buổi đấu giá.

Những thứ này... sao giống với hồi môn nhà trai mang tới nhà gái quá vậy.

Đặng nhị tiểu thư có linh cảm không lành. Đến khi một người đàn ông trung niên mặc quần áo quản gia đi vào và giới thiệu.

"Cho tôi được phép gửi lời chào tới Đặng lão gia và phu nhân, tôi là quản gia của nhà họ Hoắc và hôm nay tôi tuân lời của cậu chủ và mang những món này tới để cầu hôn nhị tiểu thư, xin lão gia và phu nhân hãy nhận cho ạ."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Quả nhiên, Đặng Gia An nhìn đám người đó khiêng hết rương này đến rương khác vào, cứ như những thứ đồ này cứ nối dài không bao giờ hết.

Đặng Gia An muốn đuổi hết đám người này ra ngoài, tên họ Hoắc đó đúng là rất biết cách làm phiền người khác.

Cha Đặng đương nhiên cũng không muốn nhận, ông cầm tách trà rồi ngồi xuống ghế sô pha.

"Những món này nhà họ Hoắc sẽ không nhận, quản gia mau mang về đi."

Viên Hải Đường, tiểu thư danh giá nhà họ Viên và cũng là vợ của Đặng Minh, năm xưa là một vị tiểu thư nổi danh với tính cách đanh đá. Ở trong nhà họ Đặng, nếu bà đã nói một thì chồng bà không dám nói hai.

Thế nên những lời bà vừa nói cũng là ý kiến của Đặng gia chủ.

Vị quản gia vẫn không lùi bước.

"Việc này tôi thực sự không làm được, mong lão gia và phu nhân hãy nhận tấm lòng từ người con rể tương lai này đi ạ."

"Không nhận, con rể tương lai của tôi họ Lưu chứ không phải họ Hoắc, ông đến từ đâu thì nên về đó đi."

Con rể họ Lưu mà Đặng phu nhân nói chính là Lưu Khởi Ngọc, thiếu gia nhà họ Lưu và là người đã được hứa hôn với Đặng Minh Nguyệt.

Lưu Khởi Ngọc người cũng như tên, là một vị thiếu gia tuấn tú và ôn nhuận như ngọc, trái ngược hoàn toàn với tính cách như pháo nổ của Đặng Minh Nguyệt. Ấy thế mà hai người đó vẫn có thể yêu nhau và sắp đi tới hôn nhân.

Quản gia không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho ông chủ nhà mình. Dù sao bên đằng gái không nhận ông cũng không thể ép người ta được.

Theo đó, vị phu nhân nhà họ Đặng này ngày xưa còn nổi danh mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Ông sợ một khi ông nói cái gì không đúng thì bộ xương già này sẽ không chịu nổi.

Phía bên kia, sau khi nhấc máy, Hoắc Thiếu Huyền còn không thèm nhấc mắt lên một cái.

Hắn ta ngồi trước bàn làm việc, thư thả đặt bút đang kí văn kiện trên tay xuống bàn. Ngả người về phía sau, Hoắc tổng cười lạnh.

"Không đồng ý nhận? Bác cứ nói với họ rằng chỗ này là chu cấp cho Đặng nhị tiểu thư cho việc nuôi con của chúng tôi sau này. Nhớ nói rằng đêm qua tôi không thể nào quên được cô ta, thế nên nếu cô ta không chịu nhận cũng không sao. Có điều chuyện đêm qua chúng tôi ngủ với nhau cả thành phố này có biết được không thì tôi không chắc."



"Vâng... vâng... tôi đã hiểu rồi."

Lão quản gia cảm thấy khuôn mặt già của mình cũng sắp đỏ bừng lên rồi. Tuổi trẻ thật là tốt mà.

Thế nên, sau khi nghe nguyên văn lời bác quản gia nói, cả phòng khách nhà họ Đặng đột nhiên chìm trong yên lặng.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Đặng Gia An vừa mới xuất hiện ở cầu thang.

Cha mẹ Đặng càng sốc hơn nữa khi nhìn thấy vết cắn trên cổ cô.

"Tiểu An, con..." Đến cả người xưa nay mạnh mẽ như Đặng phu nhân cũng không thể thốt thành lời.

Lúc đầu bà còn nghĩ lão già nhà họ Hoắc này bịa đặt uy hϊếp bọn họ, nhưng sau khi nhìn thấy dấu răng bị Đặng Gia An vô ý bỏ quên không che chắn kia thì không thể tưởng tượng nổi nữa.

Đặng Gia An bình tĩnh che lại vết cắn trên cổ, trong lòng lại thầm mắng một ngàn lần cái tên Hoắc Thiếu Huyền khốn kiếp.

Cô đi xuống dưới, nhìn đống rương châu báu chói mù mắt mà lòng đổ lệ.

Tên họ Hoắc đó đã thành công bôi nhọ cô trước mặt cha mẹ cô rồi.

Cô bình tĩnh đưa tay chỉ vào đống đồ.

"Đặng gia không thiếu mấy thứ này, nếu Hoắc Thiếu Huyền nhà mấy người muốn tìm chỗ khoe khoang của cải thì nhà tôi không phải nơi dành cho mấy người."

Lúc quản gia đang muốn nói cho thiếu gia nhà mình mấy câu rằng đây không phải là khoe giàu thì cô gái đã nói thêm.

"Vả lại, đêm qua tôi chỉ tách khỏi chị tôi có mười phút, nếu Hoắc tổng khăng khăng muốn nhận khoảng thời gian đó anh ta ở với tôi thì tôi cũng chẳng muốn nói gì nữa."

Ý là, nếu Hoắc tổng nhà mấy người nhận thì chẳng phải hắn ta tự nói hắn ta chỉ lên được mười phút thôi sao?