Đặng Gia An nhướng mày nhìn Hoắc Thiếu Huyền.
Nhưng một cái nhìn này lại khiến cho cô phải ngớ người.
Người đàn ông này...
Giống! Giống người ấy quá!
Lúc đầu cô và Đặng Minh Nguyệt chỉ đứng ở ngoài nên không kịp nhìn rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt của Hoắc thiếu gia, lúc đầu cô chỉ cảm thấy người đàn ông này cực kì điển trai và hút mắt.
Thế mà bây giờ, lúc đứng thẳng mặt hắn, cô lại không thể tin được.
Thực ra thì cô cũng không biết người cô nói giống là ai, năm 5 tuổi cô bị người ta đánh đến mất trí nhớ, sau đó bị vứt bỏ và được nhà họ Đặng nhận nuôi.
Do không nhớ tên của mình nên nhà họ Đặng giúp cô đặt một cái tên mới, kêu là Đặng Gia An.
Cô không biết bản thân là ai, chỉ nhớ trong mỗi giấc mơ đêm, luôn có một khuôn mặt của một cậu con trai hiện lên trong trí nhớ của cô.
Cô không thể nhìn rõ mặt người đó, nhưng bây giờ, khi đứng trước mặt Hoắc Thiếu Huyền, cô lại cảm thấy người trong giấc mơ đang chồng chéo và hợp nhất với người đàn ông trước mặt.
Thấy cô cứ đứng mãi không nói gì, Hoắc Thiếu Huyền thầm cảm thấy khinh thường.
Đúng là người nhà họ Đặng, chẳng có gì tốt đẹp cả.
Chỉ có điều, cả cái thành phố này chỉ có một mình cô con gái thứ hai nhà họ Đặng là có được những đặc điểm giống với người trong kí ức của hắn.
Hoắc Thiếu Huyền không ngại đón một bình hoa về để làm mình dễ chịu.
"Đặng tiểu thư, cô thấy sao?"
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Đặng Gia An giật mình, sau đó bắt đầu nhớ tới lời mà Đặng Minh Nguyệt nói.
Hoắc thiếu gia thích một cô gái thông minh thì chỉ cần cô giả ngốc là hắn ta tự biết đường tránh xa thôi.
Gần như là tức thì, khí chất trên người Đặng Gia An đã thay đổi. Từ một ngự tỷ hút mắt người nhìn biến thành một con thỏ trắng ngơ ngác.
Nếu không tính bộ đồ bó sát đầy nóng bỏng trên người cô thì đúng là cô đã biến hóa một cách cực kì thành công.
Đặng nhị tiểu thư nhỏ giọng.
"Hoắc tổng nói vậy... là... ừm... có ý gì ạ? An An không có hiểu ý của ngài mà..."
Cô kéo dài giọng, nghe vừa nũng nịu lại vừa dễ thương, nhưng chỉ nói một câu ấy thôi lại làm cho chính cô phải nổi da gà.
Cô còn chưa nói chuyện với ai như vậy bao giờ đâu đấy.
Quả nhiên, chỉ vừa dứt câu thôi là Hoắc thiếu gia đã lộ ra sự chán ghét thấy rõ.
"Đặng Gia An, đừng có giả ngu trước mặt tôi."
Đặng tiểu thư thở dài, cao kiến của chị gái cô chẳng giúp ích được gì cả.
"Hoắc tổng muốn gì đây? Muốn tôi làm thế thân cho người trong lòng của anh à?"
Đặng Gia An biết không thể qua mắt được người đàn ông này, thế nên cô biết điều không diễn sâu trước mặt hắn ta, đề phòng bản thân lại biến thành một con ngu thật.
Tính tình nhị tiểu thư đây không thích vòng vèo. Tự cô biết rằng Hoắc Thiếu Huyền đến với mình chắc cũng chẳng phải do cô có sức hút hay Hoắc thiếu gia đặc biệt yêu thích cô.
Người máu lạnh như vị đại ca giang hồ đây sao có thể thật sự yêu thích người ta chứ. Còn vị trony trí nhớ của hắn, được mọi người tò mò hẳn là do người đó đã không còn nữa nên mới khiến cho Hoắc Thiếu Huyền phải thương nhớ.
Sau khi nghe cô nói xong, người đàn ông điển trai kia không có vẻ gì là lúng túng. Hắn ta khoanh tay lại, sau đó cho trợ lí của mình lui ra.
"Phải."
Đặng Gia An nào phải dạng vừa.
"Anh muốn tôi làm thế thân cho người nào đó của anh thì tôi phải làm sao?"
Tuy hắn rất giống với người trong giấc mơ của cô, trong giây lát, cô cũng có ý định để Hoắc thiếu gia làm thế thân cho người thiếu niên trong lòng mình.
Nhưng cô vẫn biết điểm dừng.
Hoắc Thiếu Huyền cúi đầu nhìn cô, bờ môi mỏng kia nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn ta cười, nhưng nụ cười của hắn lại lạnh băng và nhạt nhẽo.
"Cô có chắc không?" Giọng Hoắc Thiếu Huyền lạnh căm, một lát sau, hắn ta rút từ túi quần trái ra một cây súng nhỏ.
Đặng Gia An cau mày, cô lùi về đằng sau một chút. Tên điên này, định gϊếŧ người giệt khẩu hay gì mà đi quán bar cũng mang theo súng?
Đặng nhị tiểu thư là người cao ngạo, dù cho giờ phút này có hơi sợ hãi đi chăng nữa thì cô cũng phải cố gắng để lời thốt gia phải thật đanh thép và bình tĩnh.
"Hoắc Thiếu Huyền, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm gì tôi thì nhà họ Đặng sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Cô biết lời uy hϊếp của bản thân không thể khiến hắn ta sợ hãi, nhưng ít nhất có thể khiến cho tên điên tình này biết suy nghĩ một hai.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô, hắn ta không những không suy xét đàng hoàng mà còn đưa súng lên nhắm thẳng vào vị trí trái tim của nhị tiểu thư.
"Ha, thì sao? Nhà họ Đặng thì sao? Đúng là tôi muốn cô làm thế thân cho người trong lòng của tôi, nhưng một thế thân không ngoan ngoãn thì tôi phải dạy dỗ lại."
Nói đoạn, hắn ta ghì tay vào súng, chỉ cần ấn thêm một chút nữa thôi là viên đạn sẽ ghim thẳng vào người cô.