Chương 99: Ngoại truyện 2: Người phụ nữ vô tâm

Brian Grace và Lưu Diễm Trinh

1.

Từ sau lần gặp gỡ Lưu Diễm Trinh ở biện thự của Lãnh Hàn Quyên tại Trung Quốc... Brian đã cực kì yêu thích hình ảnh mạnh mẽ linh hoạt của cô gái có thể đánh tay đôi với cô em gái nuôi biếи ŧɦái của anh!

Lúc đầu là chỉ yêu thích đơn thuần...

Xong, sau khi phát hiện ra người con gái đó cùng có cùng sở thích, đặc biệt còn rất năng khiếu trong lĩnh vực vũ khí... Không dễ gì gặp được một người như vậy, thế là Brian kiên nhẫn bám theo nài nỉ Lưu Diễm Trinh, đến khi cô đồng ý trao đổi cùng anh mới cam tâm...

Có câu" Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", còn Brian, chẳng cần lâu ngày, chỉ ngắn ngủi một hai ngày đã bị thần thái, cử chỉ của Lưu Diễm Trinh thu hút... Thế là trong một lần anh chàng cũng nhận ra bản thân thích người ta! Thích rồi...thích thì sao..? Phát hiện ra điều đó, không hề ngần ngại, Brian thẳng thắn theo đuổi người mình thích!

Mà nói đúng hơn là bám đuôi!

Bởi vì sao, bởi con người của Lưu Diễm Trinh vốn yêu thích tự do, thích đi nhiều nơi, khám phá nhiều thứ... Đã yên lòng vì gặp lại người bạn cũ, cho nên cô thoải mái làm những điều mình thích. Lâu lâu, để đổi không khí thì cô cũng từ Phi Dạ mà nhận một vài vụ ám sát, mà theo cô là cho cuộc sống thêm kí©h thí©ɧ...

Lần này, cô cùng với Lãnh Hàn Quyên trở lại

Đài Loan, dù không thích nhưng Lưu Diễm Trinh cũng phải chấp nhận để cô nhóc Triệu Thiên Thiên kéo đi chơi...

- A...xin lỗi...

Ngay lúc Lưu Diễm Trinh đang đứng trên sân thượng của Trung tâm Thương mại Lãnh thị ngắm cảnh hoàng hôn, thì bất chợt bị đυ.ng trúng, người kia có vẻ biết sai nên liền nói xin lỗi.

- À... không sao...

- Đây không phải là Diễm Trinh đây sao? Gặp em ở đây thật là trùng hợp!

Ngay khi Lưu Diễm Trinh ngước mặt lên nhìn người vừa va vào cô, cái cô nhìn thấy chính là một anh chàng đẹp trai đậm chất phương Tây nở nụ sáng chói... Điều đặc biệt hơn là, anh ta nhìn thấy mặt cô liền thốt lên khá bất ngờ.

Lưu Diễm Trinh hơi thất thần với nụ cười của anh, cũng không thể trách cô được, không chỉ cô mà những cô gái trẻ xung quanh cũng chẳng khác gì, thậm chí có cô còn phấn khích hét lên.

Lưu Diễm Trinh lắc lắc đầu để lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nghi ngờ hỏi:

- Anh là...

Lập tức, nụ cười trên mặt Brian trở nên cứng đờ trong vài giây mới có thể trở lại bình thường...

Vốn là anh khi thấy cô gái nhỏ bị hớp hồn bởi nụ cười của anh thì vô cùng đắc ý... Xong...

Với câu hỏi ngược lại của cô, đã dứt khoát làm rơi tâm hồn đang bay bổng của anh!

- Anh là Brian, là anh trai nuôi của Hàn Quyên... Chúng ta đã từng gặp nhau tại Trung Quốc, em còn góp ý kiến tích cực cho khẩu súng mới của anh... Em không nhớ sao?

Ngoài mặt tỏ vẻ tươi cười không có gì, nhưng nào ai biết trong lòng anh chàng đang đau khổ vô cùng...

Lão thiên gia... Ông đang đùa tôi sao? Tôi thì nhung nhớ tìm tới, còn người ta thì chẳng nhớ nổi tôi là ai?! Cái này có phải là... là giống như câu" Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình" đây mà!

Lưu Diễm Trinh nghệ Brian nói thế, thì chậm rãi nhớ lại một chút... Cô gãi gãi đầu cảm thấy bản thân quá vô tâm, hướng Brian cười cười:

- Thì ra là anh, xin lỗi... tại lâu quá nên

tôi quên mất!

Cô là thế, tuy anh chàng này là anh trai nuôi của bạn thân cô... Xong, cô cũng không có ấn tượng gì nhiều nên nhất thời quên mất!

Lâu cái con khỉ, chỉ mới hai tháng cơ mà!

Brian rất muốn nói ra câu đó, nhưng nghĩ đến đại cục, đành cố nuốt xuống đau khổ. Ai kêu anh lại đi để ý người phụ nữ vô tâm này làm chi chứ!

- Không sao, mà sao em lại đứng đây một mình thế?

- Tôi ngắm hoàng hôn ấy mà, mà sao anh cũng ở đây thế?

Cô không chịu nổi cái tính ham chơi của Thiên Thiên, nơi mới lên chỗ này... Với lại, bên cạnh cô bé còn có một "vệ sĩ" thế kia, cô cũng phải biết đều chứ, nếu không còn bị bảo là bóng đèn mất!

- Anh cũng giống em đấy mà!

Brian không chớp mắt nói lời không thật lòng.

...

- Mà....em ăn tối chưa, để anh mời em nhé!

Sau một lúc ngắm hoàn hôn, không... đúng hơn là Lưu Diễm Trinh ngắm hoàn hôn, còn Brian thì ngắm cô... Bất chợt, Lưu Diễm Trinh quay lại nhìn làm Brian giật mình, đành gượng cười đánh trống lãng...

- Cũng được!

Lưu Diễm Trinh cảm thấy cũng hơi đói, thế là gật đầu đồng ý.

Brian nở nụ cười còn chói mắt hơn nụ cười lúc đầu, lịch sự làm động tác mời:

- Mời em!

Lần này, lực sát thương của nụ cười cũng vô cùng lớn, vì Lưu Diễm Trinh khá là bình tĩnh nên không bị ảnh hưởng nhiều! Tuy nhiên, không phải ai cũng được như cô, điển hình là những thiếu nữ xung quanh không ngừng thả tim về phía Brian, còn có vài cô nàng xem nhẹ sự tồn tại của Lưu Diễm Trinh phía trước có ý đồ tiếp cận...

Chỉ có điều...

Brian là ai chứ?

Là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, anh cũng không phải để " trưng chơi".

Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh của đám phụ nữ kia, anh liền cảm thấy khó chịu vô cùng, liền không ngần ngại quét mắt qua bọn họ... Ánh mắt lạnh bằng, không cảm xúc liếc qua làm những người phụ nữ kia không khỏi sợ hãi, chẳng còn dám bắn tim, hay cố ý tiếp cận... mà ba chân bốn cẩn bỏ chạy...

Với giác quan của một sát thủ, Lưu Diễm Trinh dễ dàng cảm nhận được sự khác biệt xung quanh, thế là cô dừng bước nhìn ra sau lưng... Nhưng cái cô thấy chỉ là khuôn mặt tươi cười vô tội của Brian!

Cho rằng bản thân đã quá nhạy cảm, cô lắc đầu đi tiếp!

Vốn dĩ qua vài lần tiếp xúc, Lưu Diễm Trinh cũng có chút thiện cảm với Brian... Nói đúng hơn là không thích, cũng không ghét, tuy nhiên, có câu" Dục tốc, bất đạt"!

- Này, anh có thể không đi theo tôi nữa được không?

Nói gì thì nói, cô với anh ta cũng không tính là thân thiết đi! Ngắm cảnh cũng đã ngắm, ăn tối thì cũng đã ăn, cớ sao cứ theo cô mãi thế, hơn nữa... cách xưng hô...

- Trinh Trinh...

- Ngừng...anh đừng gọi tôi như thế được không?

Lưu Diễm Trinh không kiên nhẫn hướng Brian ra hiệu... Cái gì mà Trinh Trinh...nghe sao mà?

Ngược lại dáng vẻ của Brian rất là hiển nhiên, không cho là đúng nói:

- Anh gọi Trinh Trinh thì có sao, không phải nghe rất hay sao? Còn nữa, anh cũng muốn đến chỗ em gái anh, chúng ta đây là cùng đường mà!

Cái cô gái này, tại sao không chịu hiểu tâm ý của anh chứ, anh đã biểu hiện rõ như vậy rồi cơ mà?

- Xin lỗi, nhưng thứ nhất, chúng ta không thân đến mức để xưng hô như thế! Thứ hai, tôi không có trở về biệt thự, nên không có cùng đường với anh!

Vô tình, quá mức vô tình, đúng bạn thân có khác, cùng em gái anh vô tình chẳng khác gì nhau... Có khi còn hơn ấy chứ!

Thế là Brian bí đường, không thể lấy cớ đi theo Lưu Diễm Trinh được nữa... Tuy nhiên, đó chỉ là tỏ vẻ bên ngoài... Chứ thực chất, Brian vẫn âm thầm đi theo Lưu Diễm Trinh!

Sau đó, hai ba ngày tiếp theo, anh liên tiếp tạo ra nhiều cuộc gặp gỡ "tình cờ"

với Lưu Diễm Trinh! Còn Lưu Diễm Trinh, dù cô có vô tâm đến đâu thì cũng không vô tâm đến nỗi ngốc nghếch! Thế là sau nhiều lần" tình cờ" gặp phải Brian, cô cũng phát hiện ra điều không thích hợp, cẩn thận suy xét lại... cô cũng ngộ ra một điều.

Tuy nhiên, điều ngộ ra lại dọa cô sợ, thế là, Lưu Diễm Trinh quyết định...trốn!

Còn Brian, sau khi theo Lưu Diễm Trinh trở về biệt thự của Lãnh Hàn Quyên, thấy cô tiếp tục bỏ chạy, anh liền muốn tiếp tục theo... Nhưng đột nhiên tổng bộ tổ chức ở Brazil xảy ra chuyện, nên anh đành đích thân trở về giải quyết.

Còn Lưu Diễm Trinh, cô rời Đài Loan thì trở lại Trung Quốc, bởi dù sao cô cũng hoạt động nhiều năm tại nơi này... Trở về, có muốn trốn cũng là nơi tốt nhất!

Tuy nhiên, khác với dự tính của cô, lại chẳng thấy bóng dáng người đàn ông kia bám theo... Đáng lẽ ra, như vậy Lưu Diễm Trinh sẽ được thoải mái hơn, nhưng có một điều kì lạ là, cô lại cảm thấy có chút hụt hẫng và thất vọng!

- Thế nào lại thững thờ vậy? Từ mấy hôm trước trở về tới hôm nay, anh thấy em hay như thế này lắm... Hay là...

Phi Dạ từ bên trong nhà đi ra, lại thấy Lưu Diễm Trinh đứng thẫn thờ bên ban cong, khuôn mặt thì ngơ ngác vô cùng... Đặc biệt, cô không phát hiện ra sự xuất hiện của anh ta làm trong lòng Phi Dạ sinh ra nghi ngờ, liền đến bên cạnh hỏi.

- Hay là...hay là cái con khỉ...anh cứ như ông cụ non vậy, cứ thích đoán già đoán non!

Từ khi anh ta bước ra cô đã biết rồi, chỉ là không thèm để ý thôi mà, có được không?

Xem ra cô quyết định về nơi này cũng không đúng chỗ lắm, đàn ông gì cứ thích lải nhải như đàn bà, ế cũng là phải!

Giọng điệu của Lưu Diễm Trinh có vẻ hơi khó chịu, nói xong còn đảo mắt nhìn lên nhìn xuống thân Phi Dạ...

Phi Dạ bị nhìn đến toàn thân muốn dựng lông, làm bộ đưa hai tay ôm ngực, đau khổ nói:

- Này này, em nhìn như vậy anh rất sợ nha!

- Phì...ha...ha...anh làm như anh là con gái nhà lành, còn em là đại sắc lang không bằng!

Nhìn dáng vẻ của của Phi Dạ, Lưu Diễm Trinh bật cười... Ưm, nhìn thì cũng giống thật!

- Thôi thôi, được rồi... Không phải em muốn làm nhiệm vụ sao? Anh có việc cho em đây!

Phi Dạ làm động tác chịu thua, xong liền trở lại nghiêm túc nói.

Phi Dạ là một hacker, bình thường lúc trước khi Lưu Diễm Trinh gặp lại Lãnh Hàn Quyên, thì anh ta không chỉ trợ giúp hai thành viên Phi Ưng và Phi Ảnh làm việc... Mà còn hay tạo vài phần mềm...hay nhận hack cho những người có yêu cầu...

Tóm lại, trong thời gian hai cô gái không có mặt, anh vẫn tiếp tục " nghề nghiệp" của mình. Vì vậy, muốn tìm nhiệm vụ cho Lưu Diễm Trinh là một việc không hề khó!

Còn Lưu Diễm Trinh, sau khi đùa vài câu với Phi Dạ thì đã quên mất cái ưu sầu trong lòng... Lại nghe có nhiệm vụ, thế là...ngay cả lúc nãy vì sao cô buồn, cô chắc cũng chẳng còn nhớ rõ!

Đúng như Brian nói, cô rất vô tâm, vô tình đến vô tình... Vì vậy, con đường truy thuê của Brian xem ra cũng còn nhiều gian nan đây!