Chương 37

Anh nhấc bổng cô lên đặt ngồi lên sàn, động tác quá mạnh mẽ khiến cô không thể phản khán.

Anh ôm chặt lấy thân cô, dùng môi mình áp lên môi cô càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Cô vẫn giữ thái độ phản khán nhưng cơ thể mỗi lúc một nóng hơn khiến cô mất tỉnh táo.

Nhân lúc anh vẫn chưa làm cô mê mụi hoàn toàn, cô dùng chân đạp mạnh vào bụng của anh làm anh bị đá ra đứng không vững.

Cô toang xoay người đứng lên bỏ chạy thì lại bị trượt tay, lúc này cô đang bị nằm sấp trên sàn.

Cô muốn chạy nhưng vô tình lại tạo điều kiện thuận lợi cho anh bộc lộ thú tính.

Anh kéo chân xuống nước, nửa thân cô trên sàn, nửa thân còn lại thì ở dưới nước và đang bị anh cọ sát đến khó chịu.

Cánh tay bị thương đang đau nhức làm sức của cô có phần yếu đi.

Anh trút bỏ lớp quần áo ướt sũng trên người.

Nơi đó của anh đã cứng lên, liên tục chà sát vào nơi tư mật của cô, làm cho cô càng lúc càng nóng.

Cơ thể cô không nghe lời, lại run lên liên tục, phản ứng cùng với cơ thể của anh.

Không để bị mất kiểm soát hơn nữa

cô cố gắng sức chồm người thoát ra nhưng anh giữ lại cô rất chặt.



Anh chồm người tới cắn nhẹ vào tai cô rồi nói.

- Em nói thích anh, sao lại không muốn ở bên anh.

Cô ngây người một lúc, mọi cảm giác giờ đây điều tiêu tan.

Cô nhuếch miệng khinh bỉ nói.

- Anh nói ra câu này không thấy bản thân quá vô liêm sỉ hay sao? Rõ ràng anh yêu Tống Nguyệt Nhu rất nhiều vậy mà...

- Không được nhắc tên cô ấy.

Anh bổng chốc mà tức giận lên khi cô nhắc đến Tống Nguyệt Nhu.

- Sao? Anh sợ tên cô ta nói ra từ miệng tôi sẽ bẩn sao? Thật nực cười.

- Em im miệng.

Cơn tức giận của anh bổng hóa thành hành động.

Anh xâm nhập phía thân dưới, ra vào một cách mạnh mẽ.

Cô cảm thấy rất đau từ thể xác đến tâm hồn.

- Ư... anh... là đồ... khốn!!

Anh đã mất bình tĩnh, không cảm nhận được cô đang đau đớn mà cứ thế tiếp tục thỏa mãn bản thân mình.



Anh hôn rất mạnh và cắn cô khắp người. Tay không ngừng xoa nắn cơ thể cô một cách thô bạo.

- Dừng...lại...ngay...đau!

Giọng cô trở nên run rẩy, yếu ớt hơn.

Anh cuối thấp người, mắt chạm mắt với cô nói.

- Nói em thích anh đi, anh muốn nghe.

Cô lại trừng mắt nghiến răng mà nói.

- Tôi rất ghét rất ghét anh. Anh nghe rõ chưa?

Anh nghe những lời đó mà trong lòng thấy khó chịu. Động tác lại trở nên dồn đập hơn.

- Nói dối! Nói đi! Nói em thích anh! Nói!

Anh lặp lại câu đó đến mấy lần nhưng cô nhất quyết không nói ra.

Cô nắm chặt tay chịu đựng những cơn đau đớn cho đến khi kiệt sức mà ngất đi.

Cô nằm bất động, không còn kêu la, chửi bới anh như vừa rồi nữa, bây giờ anh mới để ý mặt cô trắng bệch, toàn thân bị anh làm cho bầm dập.

Anh bừng tỉnh, nhanh chóng bế cô vào trong lao khô người, đắp chăn cho cô sau đó gấp gáp gọi bác sĩ đến.