Ở công ty, câu nói của cô cứ hiện lên trong đầu anh, làm anh rất bực mình, đây có lẽ là lần đầu tiên anh bị người khác nói mà không cách nào phản bác được.
Vài ngày sau đó anh không về nhà, ngay cả người phụ nữ kia tới tìm cũng bị anh đuổi đi.
Còn cô không nhớ địa chỉ nhà, vốn chỉ có số của anh nhưng vì đang cãi nhau nên cô cũng không thèm gọi hỏi, vài ngày sau đó cô cũng không về.
Đến khi anh về không thấy cô thì mới biết cô đã không về nhà mấy ngày nay.
Anh quay trở lại khách sạn thì cô không còn ở đó.
Anh cho người tìm cô khắp nơi thì phát hiện ra vài ngày trước cô đã mua một căn hộ ở chung cư Thiên Tình. Anh liền đến đó xem sao.
Khi nhấn chuông thì đúng là cô ra mở cửa, cô đang ở đây, anh không kìm được mà ôm chằm lấy cô.
Nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng, cô đẩy anh ra.
- Anh tới sớm hơn tôi tưởng đó, cho tôi địa chỉ nhà tôi sẽ đến dọn đồ đi.
Anh nghe cô xin địa chỉ mà ngạc nhiên.
- Em không nhớ địa chỉ nhà? Vậy mới không về đúng không?
- Dù có biết tôi cũng không muốn về.
Cô quay lưng đi vào trong nhà thì bị anh ôm từ phía sau.
- Vẫn còn giận sao?
Anh hôn lên tóc cô, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Cô không thể tin được anh vì cô mà xuống giọng như thế, chính anh còn không hiểu bản thân mình.
- Buông ra, anh không muốn về sao?
- Em không về anh cũng không về.
- Được rồi, tôi sẽ về vậy nên bỏ cái tay ra đi.
Cô chợt nhớ ra những đồ quan trọng còn ở nhà anh nên cô đành nhượng bộ.
Trong suốt đường đi anh cứ nắm chặt tay cô, mấy ngày qua anh trong lòng luôn nghĩ đến cô, cũng không biết vì sao nữa hay là anh đã yêu cô rồi. Nghĩ ra rồi lại phản bác, cho đến khi về không nhìn thấy cô thì anh lại nôn nóng, sợ cô xảy ra chuyện, sợ cô rời xa anh.
Cô lại trở về căn phòng của anh và cô, cô chỉ nghĩ đơn giản quan hệ của hai người chỉ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau, anh cần tình nhân còn cô cần sức mạnh của anh để trả thù.
Cô biết người như anh thì có tính sở hữu rất cao, nhưng cũng không thể vì một tình nhân mà tức giận đến như vậy, mà biểu hiện hôm nay của anh lại có chút khác lạ, ôn nhu hơn thường ngày. Càng ngày cô càng không hiểu con người tính khí thất thường này.
Cho đến khi vừa vào cửa anh đã tới tấp hôn cô, mặt cô lúc này không cảm xúc ngộ ra anh vẫn là anh là một tên cuồng *** như ngày nào, nhưng cô không biết được anh trở nên mất kiềm chế hơn chỉ khi ở cạnh cô.
Bỗng nhiên cô ngã khụy xuống, nhưng có anh kịp đỡ, anh lay cô mãi vẫn không tỉnh liền la lớn gọi bác sĩ.
Cô nghe ra được giọng anh hốt hoảng đến mức nào bởi vì cô chỉ đang giả vờ thôi, cô không muốn làm chuyện đó với anh nữa.
Bác sĩ đến khám thì phát hiện cô đang giả bệnh, ông kêu mọi người ra khỏi đó để ông được tập trung hơn để chuẩn đoán.
- Tiểu thư à mở mắt ra đi, ở đây không còn ai nữa.
Cô rất bất ngờ, từ nãy giờ cô cứ đang lo là bác sĩ sẽ vạch trần cô, nhưng ông ấy lại không làm vậy.
- Cảm ơn bác sĩ, tôi có chuyện khó nói nên mới...
- Cô không cần lo lắng, tôi nghĩ cô không phải có mục đích xấu nên mới giúp cô.
- Sao ông chắc chứ?
- Bởi vì cô là người con gái đầu tiên thiếu gia cho vào phòng, còn ở chung nữa, ngay cả... à thôi, tôi chắc là cô rất quan trọng với cậu ấy.
- A, không phải vậy đâu.
Cô nhanh chóng phản bác nhưng vị bác sĩ cứ cười.
- Cô hãy nằm xuống đi, bây giờ tôi sẽ ra ngoài nói với họ cô chỉ thiếu dinh dưỡng thôi.
Nói rồi vị bác sĩ ra ngoài, Hàn lâm ở ngoài mặt đầy lo lắng làm cho bác sĩ càng chắc chắn hơn suy nghĩ của mình.
- Cô ấy ăn uống không điều độ, thiếu dinh dưỡng dẫn đến ngất, tôi sẽ cho cô ấy vài liều thuốc bổ và nhớ nhắc cô ấy ăn đủ bữa là được.