Cô uống đến tận mười một giờ đêm, tính bắt taxi về nhưng chợt nhớ ra cô không nhớ địa chỉ, lần nào về cũng có anh đi cùng
- Hừm... sao lại nhớ cái tên háo sắc đó?!
Cô lầm bầm trong cơn say, sau đó cô bèn đến khách sạn để ngủ tạm.
Nhưng khách sạn gần chỗ cô nhất chính là Tân Hoàng, cô vào thuê phòng, vừa vào phòng là cô đã lăn ra ngủ luôn.
Ở bên kia, Hàn Lâm đứng hút thuốc bên ngoài hành lang, còn có một người phụ nữ đang nằm trên giường, quần áo thì vương vãi khắp sàn.
Anh lấy điện thoại ra gọi về nhà. Trương quản gia bắt máy.
- Alo, thiếu gia có chuyện gì sao?
- Cô ấy đã ngủ chưa?
Giọng nói của anh không chút cảm xúc, nhưng nội dung lại tỏ vẻ quan tâm.
- À, Tưởng tiểu thư vẫn chưa về thưa thiếu gia.
Anh nghe quản gia nói mà mặt khó chịu nhíu mày, anh không nói gì nữa mà cúp máy ngang.
Anh tâm trạng bực bội bấm máy gọi cho cô, cô vậy mà bắt máy
- Cô đang ở đâu?
Giọng anh chứa đầy sự tức giận. Nhưng cô lại không trả lời, một lúc sau lại phát ra một tiếng "Ưm". Đó chỉ đơn giản là cô đang khó chịu nên mới phát ra âm thanh đó. Nhưng Hàn Lâm nghĩ cô đang ở cùng một người đàn ông khác, anh tức giận ném mạnh điện thoại trong tay.
Người phụ nữ từ đâu ôm đằng sau anh
- Sao lại tức giận như vậy, ngủ tiếp nào.
Lửa giận trong anh đang rất lớn, anh kéo người phụ nữ đó xuống giường, động tác của anh như trút hết nỗi giận lên người cô ta.
Sáng hôm sau, vì đã uống khá nhiều nên cô hơi đau đầu, trên người cô toàn là mùi rượu.
Tình trạng này mà đi ra ngoài sẽ rất mất mặt, cô đành gọi phục vụ mua giúp một bộ đồ, sau đó thì đi tắm.
Lúc phục vụ mang đồ lên cô chỉ mặc tạm áo choàng ngủ ra lấy thì tình cờ người ở phòng đối diện cũng đi ra.
Người đó là Hàn Lâm, phía sau còn có một người phụ nữ. Cả hai ngây người nhìn nhau một lúc, sau đó cô nhanh chóng trả tiền rồi vội đóng cửa lại nhưng anh đã kịp ngăn cô, anh đẩy cô sau đó cũng xong vào trong khóa cửa lại, mặt cho người phụ nữ bên ngoài la hét.
- Con hồ ly tinh đó là ai?
Ở bên trong cô khó hiểu nhìn anh lục lọi mọi thứ, anh còn đi vào nhà tắm kiểm tra gì đó.
- Anh đang làm cái gì vậy?
Anh nghe cô nói mà giận dữ, anh tiến tới bóp lấy cằm của cô
- Nói đi, hôm qua cô đã làm gì, có phải ở cùng đàn ông không?
Anh hỏi lại càng khiến cô khó hiểu hơn, bộ dạng này của anh như đang ghen vậy.
Cô hất tay anh ra, giọng mỉa mai đáp trả
- Anh cũng thấy rồi đó, ngoài tôi và anh trong phòng này chẳng có ai cả, với lại tôi không phải loại người tùy hứng mà cùng nhân tình vào khách sạn như ai kia.
Lời nói của cô đều ám chỉ ai kia đó chính là anh.
Dù đã biết tối qua cô chỉ ở một mình, nhưng anh vẫn còn tức giận, anh nắm lấy tay cô ra giọng cảnh cáo.
- Cô nên nhớ cô đã là người phụ nữ của tôi rồi thì không nên tơ tưởng đến thằng đàn ông khác, nếu tôi biết được thì đừng có trách tôi.
Trước lời đe dọa của anh cô không những không sợ mà ngược lại còn cười.
- Hàn thiếu à, tôi là người phụ nữ của anh, chỉ duy nhất thuộc về anh. Còn anh, anh thuộc về vô số người, vậy nên anh....không phải là người đàn ông của tôi.
Câu nói cuối cùng cô nhấn mạnh làm cho anh sững người.
Sau đó anh rời đi mà không nói lời nào.