Chương 22: Dịu dàng che giấu tàn độc III

Người đàng ông ấy trông thấy cô bị mình thúc đẩy mùi tình, sắp không còn trụ nổi nữa rồi nhưng trong thần trí vẫn là không tự nguyện, hai hàng nước mắt vẫn lăng dài chỉ là bị phản ứng tự nhiên của cơ thể ngược đãi

_Hãy tận hưởng đi, em thuộc về tôi thay vì Phong Thượng Đằng

Nam nhân đó khẳng định, bàn tay lần xuống váy cô xé ra, bây giờ cô trơ trọi chỉ còn qυầи ɭót trắng che chở nơi riêng tư, trong xe chật chội cô có nhích đi đâu cũng không được, hiện giờ cô đang áp sát khuôn ngực người đàng ông đó, gần đến nỗi nghe được nhịp thở của anh ta, nơi bắp đùi cô còn bị vật to cạ mạnh xuống da thịt, cảm giác này nhục nhã vô cùng, cô lại nghĩ đến hắn, cái người vô tình gϊếŧ chết cả tâm hồn cô, cô vẫn nghĩ cái quý giá nhất sẽ chỉ trao cho hắn, cô câm phẫn khi nghĩ về hắn

_Tôi sẽ làm em không quên được tôi

Người đàng ông lạ giữ chặt tấm vải đen trêи mắt cô, nhìn nét mặt ngây thơ sợ hãi bờ môi tím đi run lên, anh đặt nhẹ lên một nụ hôn trấn an, hai tay sờ xuống qυầи ɭót cô dò tìm

_Bỏ tôi ra...không...

Cô thét lên khi có kẻ khác ngoài hắn chạm vào nơi tư mật của cô, cô không thể ...cô muốn chết, giá như cô được chết để xóa đi vết nhơ này nó quá là tàn nhẫn với một cô gái mới lớn thuần khiết như cô

_Quần em bẩn rồi, ngoan đi

Anh ta sờ tay ấn nhẹ lên vùng tam giác ren trắng, cô xấu hổ vì chúng đã ẩm ướt từ bao giờ, còn bị một người lạ phát hiện, ê chề chua chát, cô cắn môi đến chảy máu nước mắt và máu hòa lẫn vẽ lên nổi lòng cay đắng

_Lần đầu...lần đầu..hức...lần...

Vương Lục Hy nghẹn đến đau cả cổ, cô khàn giọng nấc lên ức chế, nước mắt thi nhau lăng xuống lời nói cũng không thể thành câu, người nam nhân ngồi trêи người cô bất giác run lên, tay đấm mạnh vào kính xe bày tỏ, bàn tay đó nhuộm máu đỏ dính chặt vào lớp khính vụn vỡ nứt ra hòa vào mưa gió bên ngoài nỗi niềm uất hận lên cao, hắn gỡ cái micro mini trêи ngực áo vứt xuống để lộ giọng nói thật, hắn mím môi nhăn nhó nói nhỏ

_Vương Lục Hy thật sự là lần đầu?

Phong Thượng Đằng nhận ra cô gái ngây thơ này chưa từng nói giối hắn, chỉ là đa nghi trong lòng hắn quá lớn cùng bao nhiêu câm hận riêng tư đem đổ trút lên cơ thể non nớt đáng thương này, hôm nay hắn đã chơi cô một vố quá đau đớn

_Hơ...

Vương Lục Hy nghe tiếng nổ lớn, hai bàn tay không thể sờ mó xem xét cô đành cúi mặt cắm cánh môi xuống bàn tay đầy dịch lỏng màu đỏ ʍút̼ lấy cố gắng an ủi

_Anh..anh làm sao vậy Phong? Tại sao? Có đau...Ah...

Cô không thể nói hết câu, người đàng ông bị sự dịu dàng lấn át, cơ thể tan rã không chịu nổi, bàn tay xé rách lớp ren trắng, mạnh bạo dạng rộng hai bắp đùi cô ra, khu rừng hoang vu lấp ló hao cánh hồng ướŧ áŧ, cơ thể nhạy cảm thở mạnh bên trong không thể che đậy nhụy đỏ quyến rũ như nữ hoàng ở giữa những thớ thịt mềm, nơi co thắt đó còn chảy ra mật dịch như dòng suối

_Hm...hm...hm..

Cô bắt đầu thở dốc ngã người ra ghế bất lực, nơi hoa huyệt được mở rộng rót đầy mật dịch vào khoé môi hắn, một chút cũng không thể bỏ sót, người nam nhân phía dưới ʍút̼ mạnh tận hưởng.

_Ngọt...

Phong Thượng Đằng băng lãnh giấu đi sự hài lòng không thể hiện trêи khuôn mặt khí chất ngạo nghễ nhưng hành động vô cùng chau chuốt động tình

_Không cần anh...tôi cần nước...

Vương Lục Hy với sức lực chống chọi cuối cùng muốn rời đi, cô run giọng yêu cầu, nếu có nước chắc cô sẽ tỉnh, sẽ thôi kɧօáϊ cảm xấu hổ này

_Nước sao? Khúc cao trào mới phun nước, em đốt cháy giai đoạn làm gì?

Phong Thượng Đằng ranh mãnh gắng lại cái mic trêи ngực áo, lời nói khiến cô đỏ mặt hậm hực trong lòng, không ngờ hắn nói chuyện miệng lưỡi đến vậy, càng nói cô càng đau lòng hơn.

_Không cần nước của anh..tôi...

Vương Lục Hy không thể nói hết câu

_Ahhhh...tránh...

Cô bị chặn họng bởi cái kiểu giả mù sa mưa của người nào đó, chưa kịp phản khán cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đáp ngay xuống nơi riêng tư hôn một cái, ngón tay còn giúp sức tách hai cánh hoa mỏng ra để cho đầu lưỡi dễ dàng lướt mạnh một đường

_Uhhh...không...uhhh...

_Còn nói không sao? Nhìn em xem, dư nước à?

Phong Thượng Đằng cáo già vừa ʍút̼ gặm vừa mỉa mai, bên dưới không ngừng bị hắn dùng miệng lưỡi tàn sát đến cùng, hắn tìm đến hạt ngọc thuần khiết ʍút̼ vào, cô cong chân thở dốc nhục nhã, chỗ nhạy cảm này vừa bị người lạ chơi đùa mà lý trí lại bại trận trước hành động rêи rỉ, cô vẫn nghĩ nếu được thoát lúc này khi mọi chuyện trở lại bình thường cô sẽ chết vì không còn mặt mũi gặp hắn

_Ưưư...ư...

Vương Lục Hy giật nảy người hai tay đưa vào miệng che đậy những âm thanh dai dẳng uỷ mị, thân người tràn trề sản kɧօáϊ còn rất muốn được hơn, nơi tư mật được hôn ʍút̼ rất ngọt ngào kϊƈɦ thích, hạt ngọc nhỏ không ngừng run lên khi cánh môi đa tình hôn hít ấn đầu lưỡi cọ sát, nếu cô biết là hắn có lẽ mọi chuyện đã không đến nỗi cô phải cào xé nội tâm như vậy

Tiếp theo Chap 23 Dịu dàng che giấu tàn độc IV

By Thuytinh103