Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Bát Hầu

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_Bird

- Aaaaaaaaaa ~

Một tiếng thét vang dội khu rừng nhỏ, đến khi tập trung nhìn lại, Phong Linh lại chuyển từ kinh sợ qua phẫn nộ, nhấc phất trần gõ qua:

- Làm ta sợ muốn chết! Lăng Vân sư thúc định dọa người hả?

- Ngươi nhát gan như thế làm sao mà tu tiên được?

- Ai cần người lo? Hừ!

Phong Linh cáu giận nói, quay người đi tiếp.

Lăng Vân Tử bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo sau cô bé, hỏi:

- Ta đã bảo ngươi trước rồi, không đến chuyện trọng yếu nhất tuyệt đối không được ăn Khoát Linh đan. Làm sao mới chưa lâu đây đã ăn rồi?

- Ta cũng hỏi người, người đưa cho khỉ đá Nạp Thần đan là ý gì?

- Chính hắn muốn, cái gì gọi là ý gì?

- Nạp Thần đan rõ ràng không cách nào giúp hắn đột phá đến cảnh giới Nạp Thần! Người còn không biết xấu hổ nhắc đến, thiếu chút nữa đã hại chết khỉ đá rồi.

Phong Linh vừa bước nhanh vừa bĩu môi.

- Không phải ta đây đã đưa "đan phương sống" Dương Thiền tới sao?

Câu này vừa nói ra, Phong Linh đã khựng người lại. Lăng Vân Tử không chú ý, suýt chút nữa đã đâm sầm vào cô bé.

Chỉ thấy Phong Linh chậm rãi xoay người lại, híp mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Tử, từng bước tới gần, nhỏ giọng hỏi:

- Nói cách khác, cũng là sư thúc người cố ý đưa Dương Thiền tới đây? Sớm đã có mưu đồ này sao?

Bị nhìn chằm chằm, Lăng Vân Tử lập tức giật mình biết đã lỡ lời. Thế nhưng lúc này phủ nhận cũng đã chậm, trong lúc nhất thời Lăng Vân Tử lại không nghĩ ra được lý do thoái thác nào cho hợp lý.

Phong Linh tiến tới bước nào, Lăng Vân Tử đành chột dạ lùi lại bước đó.

- Là người cố ý! Người là kẻ khốn khϊếp, khốn nạn khốn nạn khốn nạn khốn nạn!

Phong Linh giơ phất trần điên cuồng nện vào Lăng Vân Tử, trong lúc nhất thời nện cho Lăng Vân Tử chạy trối chết.

Nhìn bộ dáng chột dạ phía xa xa của Lăng Vân Tử, Phong Linh phẫn nộ quay người tiếp tục chạy đi, cao giọng hô:

- Ta sẽ nói với sư phụ là người nói ta ăn Khoát Linh đan vào có thể tăng tiến tu vi! Là người xúi giục ta ăn!

- Cái gì?

Khóe miệng Lăng Vân Tử co rúm lại, lật đật đi theo:

- Này này, lời không thể nói lung tung a! Rõ ràng chính ngươi đòi ta đưa Khoát Linh đan cho, ngươi mà nói vậy, không khéo sư huynh lột da ta mất!

- Hừ, ai bảo người tính kế khỉ đá chứ!

- Này, sư thúc nhìn con lớn lên đấy, vì một con khỉ mà hãm hại sư thúc... Con thật là không có nhân tính rồi!

- Chuyện này không giống, không giống nhau! Aaa~

Phong Linh quay phắt người lại, nhắm mắt lại cao giọng thét lên.

Thanh âm sắc nhọn thoáng chốc truyền khắp toàn bộ rừng cây.

Nhất thời quả thật đã hù dọa Lăng Vân Tử rồi.

Hét xong, Phong Linh hung hăng cắn răng, trừng hai mắt nhìn Lăng Vân Tử rồi quay người bĩu môi lại tiếp tục đi tiếp.

- Này này, chớ đi a. Con không thể nói lung tung với sư phụ con như vậy a. Ây, tiểu Phong Linh, bà cô, bà cô tổ, van cầu con a, con cũng biết tính tình của sư phụ con thế nào mà.

- Ta muốn nói lung tung! Ta muốn nói lung tung đấy! Hừ!

Trong nháy mắt Phong Linh đã về tới nhà gỗ.

Cô bé đẩy cửa phòng khép hờ ra, nhìn thấy có một chiếc đèn dầu chiếu rọi. Trong phòng là khỉ đá và Dương Thiền đang trừng to hai mắt nhìn nhau, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

Gặp tình hình này, Phong Linh còn chưa kịp nói chuyện thì Lăng Vân Tử đã đi thẳng vào:

- Làm sao vậy? Làm sao vậy? Hòa khí phát tài, hòa khí phát tài nha.

Hai người cũng không đáp lời Lăng Vân Tử. Dương Thiền liếc khỉ đá:

- Bất thức hảo nhân tâm! *

(Câu thành ngữ, ý chỉ cho tình huống mà những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại…)

Dứt lời nàng bèn quay người, đá thẳng cửa đi ra ngoài.

Đợi cho Dương Thiền đi rồi, Lăng Vân Tử mới nhìn khỉ đá dò hỏi:

- Làm sao vậy?

- Ngươi hỏi nàng ta ấy.

Khỉ đá lạnh lùng trả lời một câu rồi thôi.

Lăng Vân Tử nhìn nhìn khỉ đá, quay người nhìn nhìn cánh cửa bị đá mở toang, lại quay lại nhìn khỉ đá. Lăng Vân Tử quay người rời khỏi phòng, trong miệng vẫn lẩm bẩm:

- Không phải nói thông đồng với nhau hay sao? Làm sao lại náo thế này rồi? Ai da, điên đầu mà!

Đợi cho Lăng Vân Tử đi rồi, khỉ đá như thở phào một hơi, đưa tay cầm lấy đan dược Tu Bồ Đề đưa tới, một ngụm nuốt xuống.

Đan này vừa vào người, lệ khí dồn dập trên người lập tức tiêu đi không ít.

Hắn nhắm mắt lại, vừa ngồi xếp bằng điều chỉnh khí tức, vừa nói:

- Đưa đi rồi hả?

- Chưa, buổi tối trên núi khởi động trận pháp, sợ xảy ra chuyện không hay, hơn nữa...

Phong Linh do dự, hạ giọng khẽ nói:

- Ta muốn lưu bọn nó lại.

- Hả?

Khỉ đá khẽ hé mắt nhìn về phía Phong Linh, hỏi:

- Như vậy có được không?

Phong Linh chu miệng, cúi đầu xoa xoa tay, đầy lo lắng nói:

- Không biết, đang buồn phiền không biết nói sao với các sư huynh đây. Dù sao trước đây trong quán cũng thu nhận không ít yêu tinh, không biết bọn họ có đồng ý hay không nữa.

Khỉ đá mở to mắt, lặng lẽ đưa mắt liếc qua ra hiệu.

- Ngươi nói là... tìm Lăng Vân sư thúc?

Phong Linh thoáng mở to hai mắt.

- Không phải nói hắn cả ngày ăn rồi ở cùng đám yêu tinh hay sao? Việc này không tìm hắn thì tìm ai? Thật sự không được thì đưa tới Lăng Vân các ấy.

- Không muốn!

Phong Linh chu miệng, cắn môi lắc đầu bảo:

- Ta hiện tại không muốn nói chuyện với Lăng Vân sư thúc. Hắn tính kế ngươi!

- Vậy không có cách nào nữa.

Khỉ đá tựa hồ như không nghe thấy nửa câu sau, lại nhắm mắt lại.

- Nếu không...

Phong Linh duỗi ngón tay chọc chọc vào cánh tay khỉ đá, cười hì hì hỏi:

- Ngươi nói với sư tổ một tiếng?

- Ta đi nói còn không bằng ngươi đi nói, huống hồ ta thật sự không muốn giao tiếp với lão đầu tử kia.

- Nếu không, hay đi nói với Thanh Vân sư thúc? Chỉ cần Thanh Vân sư thúc chịu gật đầu, nhất định không ai dám phản đối!

- Nói với hắn?

Khỉ đá thoáng mở to hai mắt nhìn về phía Phong Linh.

- Ngươi xem.

Chỉ vào đống dược liệu, Phong Linh nói:

- Đây là hôm nay Thanh Vân sư thúc sai người đưa tới, ta cảm thấy Thanh Vân sư thúc không phải là muốn đối đầu với ngươi đến cùng nữa đâu. Nếu không, nhân cơ hội này cầu Thanh Vân sư thúc làm một chuyện, có qua có lại...

Phong Linh gật gù như có điều suy nghĩ:

- Coi như là tâm kết của các ngươi cũng được cởi bỏ, với ngươi không có hại nha.

...

Lăng Vân Tử rón ra rón rén đi đến sau lưng Dương Thiền, ngẩng đầu, ưỡn ngực, phẩy ống tay áo, chỉnh đốn gương mặt ngay ngắn, bày ra bộ dạng sư phụ, ho khan hai tiếng nói:

- Ta nói Dương Thiền a...

- Lăn đi!

Không đợi Lăng Vân Tử nói hết lời, Dương Thiền xoay người một cái, trừng mắt nói.

Vừa quát câu này, toàn bộ thần khí mà Lăng Vân Tử vất vả lắm mới chuẩn bị xong tán cả đi, quay trở lại là bộ dáng rón rén.

Chỉ nghe Dương Thiền lạnh lùng nói:

- Bái ngươi làm thầy là quyết định của ca ca ta, không phải ta muốn bái. Đừng tưởng rằng ngươi là sư phụ thì muốn làm gì cũng được!

- Ta... Ta...

Lăng Vân Tử đưa tay chỉ mình, con mắt hấp háy cả buổi không nói ra lời. Lăng Vân Tử nuốt một ngụm nước miếng xuống, lại thật sự không nuốt trôi cơn giận này, chỉ đành nhíu mày vẻ mặt vô tội nói:

- Ngươi uống nhầm thuốc hả? Ta làm sao chứ?

Dương Thiền mới hòa hoãn lại, nói:

- Con khỉ thối kia quả không đơn giản!

- Hắn không đơn giản thì liên quan gì đến ta?

Dứt lời, Lăng Vân Tử bỗng nhiên sững người, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó mà nghiêm mặt hỏi:

- Ta còn có chuyện hỏi ngươi đây. Có phải trong thuốc ngươi đưa cho Ngộ Không sư đệ có động tay chân vào hả?

Dương Thiền cũng không kiêng nể, trực tiếp lườm Lăng Vân Tử một cái, nói:

- Không biết thì đừng nhiều chuyện, động là động thế nào được?

- Hắc, ngươi còn để tâm sao? Ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu sư huynh đang chất vấn ta chuyện này hay không?

- Vậy kêu bọn họ tới tìm ta.

Dương Thiền lạnh lùng ném lại một câu, rồi quay người đi thẳng về gian nhà gỗ của mình.

Lăng Vân Tử nhất thời chán nản, chỉ vào Dương Thiền bảo:

- Cái gì mà bảo bọn họ tới tìm ngươi? Bọn họ là sư thúc ngươi! Quay lại cho ta!

Dương Thiền không quay lại, cũng không có chút ý định nào quay lại.

Bất đắc dĩ, Lăng Vân Tử đành phải hấp tấp đi theo, trong lòng thầm nhủ thu phải đồ đệ thế này quả thật hỏng bét đến tám kiếp rồi.

Kết quả không đợi Lăng Vân Tử vào cửa đã nghe thấy Dương Thiền đóng cửa cạch một tiếng, rồi có tiếng then cài kéo qua,

- Ngươi... Ngươi đừng quá đáng!

Lăng Vân Tử đứng trước cửa la lớn.

Chẳng qua Dương Thiền căn bản không để ý tới, hơn nữa còn khinh thường không muốn phản ứng tới.

Không có cách nào, Lăng Vân Tử đành phải quay đầu trở về, trong lòng thầm cảm thán sao Tu Bồ Đề sư phụ, ông ta cũng là sư phụ. Sư phụ với sư phụ mà sao đãi ngộ chênh lệch kinh khủng đến như vậy.

Vừa quay đầu lại, ông ta đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ngay sau mình.

Người đến búi tóc cao, khuôn mặt thanh tú anh tuấn, mặc một bộ áo bào văn sĩ màu trắng, bên ngoài có chồng thêm lớp áo giáp bạc, nhìn qua không nhiễm một hạt bụi, tỉ mỉ chu toàn.

Một đôi mắt phượng, tinh tế đến nữ tử cũng khó so bì.

Dưới ánh trăng, toàn thân tản ra âm u lại sáng ngời, trên mặt nam tử kia như phủ trùm một tần băng sương như thể không chút biểu tình, lại có cái khí thế không giận mà uy.

Khuyết chỉ một điểm, là ánh mắt quá dữ dội.

Chỉ thấy nam tử ©υиɠ kính khom người chắp tay:

- Lăng Vân huynh, Dương Tiễn thay xá muội bồi tội rồi. Xá muội không hiểu chuyện, kính xin đừng để bụng.
« Chương TrướcChương Tiếp »