Chương 90: Một trận phong thần (2)

Dịch: CP88

Ngày Kỷ Diệc Hoành tham gia vòng chung kết là truyền hình trực tiếp, các trang web lớn đều đồng loạt phát sóng.

Giảng đường và hội trường trong trường trống không, tất cả các lớp đều được nghỉ, Thi Điềm ngồi trong đám người, nhìn chằm chằm Kỷ Diệc Hoành vừa mới xuất hiện trên màn hình tivi.

Đây là trận chung kết kí©h thí©ɧ nhất, cũng là một vòng cuối cùng rồi.

Năm người chọn ra một, cho dù Thi Điềm đối với anh tin tưởng là tột cùng, nhưng càng là như vậy, cô lại càng lo lắng hơn.

Bên tai ồn ào đủ thứ câu chuyện bàn tán, thầy giáo ra hiệu cho mọi người yên lặng. Thời gian thi đấu rất dài, mà kết quả cuộc thi vẫn chưa thể quyết định sau một loạt PK.

Sau mấy vòng thi đấu, Kỷ Diệc Hoành đều đứng ở thứ hạng cao nhất. Sau đó sẽ là cuộc chiến luân phiên, chỉ khi kiên trì giữ được vị trí này đến cùng thì mới có thể thuận lợi nắm ngôi quán quân.

Lòng bàn tay Thi Điềm đều là mồ hôi, thời gian chiếu live sắp đến hai tiếng, cô căng thẳng đến mức nước cũng không uống được một ngụm.

Kết quả của vòng cuối cùng cũng đã đến lúc phải công bố, trong một tích tắc những con số được chiếu lên đó, Thi Điềm theo bản năng nhắm tịt mắt lại, đến cả hai tai cũng bịt chặt.

Thế nhưng âm thanh bùng nổ xung quanh vẫn không gặp chút cản trở tiến vào trong tai Thi Điềm, Tưởng Tư Nam kích động đến mức nhảy lên, điên cuồng lay cánh tay cô, "Mau nhìn đi, là hạng nhất đó, vương giả đó!"

Thi Điềm suýt chút nữa bị cô ấy dựng dậy, cô vội vàng mở mắt ra, màn hình vẫn còn dừng lại trên thành tích cuối cùng của Kỷ Diệc Hoành.

Bên trong giảng đường như có hàng nghìn dây pháo cùng nổ, Kim Triết và Từ Dương đều ở đây, cũng quay sang ôm nhau chúc mừng.

Quý Nguyên Thanh ngồi phía sau, trong lòng có thứ tư vị không thể nói thành lời. Tống Linh Linh không ngồi cùng cô ta, lúc quay sang nhìn thấy khuôn mặt đó, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Không ít người đang vây quanh Thi Điềm nói chúc mừng, mà cô cũng đang chìm đắm trong vui sướиɠ khó có thể tự kiềm chế. Cô biết cuộc thi này đối với Kỷ Diệc Hoành mà nói quan trọng biết nhường nào.

Anh chính là một chiến thần, từ nay về sau tiền đồ sẽ tựa như gấm.

Nếu không phải vì đang có quá nhiều người xung quanh, Thi Điềm nghĩ mình sẽ vui đến mức khóc òa.

Tưởng Tư Nam vẫn không ngừng lay cánh tay cô, "Hôm nay là ngày tốt lành, cậu phải đãi tụi này đấy!"

"Được được được." Thi Điềm lập tức đồng ý, Chu Tiểu Ngọc còn khoa trương hơn, hai tay đập lên bả vai Thi Điềm mấy lần, "Sư tử nhỏ, sau đó cậu có chỗ dựa lớn rồi nha, một ngọn núi hùng vĩ luôn đó."

Trong lòng Thi Điềm tràn đầy tự hào, đây chính là bạn trai cô.

Tưởng Tư Nam nháy mắt mấy cái. "Đây là người đàn ông của cậu đó!"

Cái này...... vậy mà đã thành người đàn ông của cô rồi sao, có phải có chút sớm quá không?

Một nhóm bốn người choàng vai bá cổ trở về ký túc xá, Tưởng Tư Nam mở Meituan(*), tìm xem xung quanh có chỗ ăn ngon nào không.

(*) app tìm thông tin nhà hàng quán ăn, đặt khách sạn, tour, vé máy bay, vé tàu hỏa, vé xem phim, bla blo, bao gồm điểm đánh giá về hình thức, phục vụ, v.v

Từ Tử Dịch thu quần áo ngoài ban công, "Mấy cậu đi đi, mình......"

"Cậu làm sao hả?" Chu Tiểu Ngọc tựa người bên giường cô ấy, "Cơ hội ngàn năm có một, nhất định phải vét sạch ví của Sư tử nhỏ."

"Mình không có khẩu vị."

"Cái này không được nha, phải đi."

Từ Tử Dịch lo lắng chuyện ở nhà, lại sợ đến đó sẽ gặp Hàn Lăng Dương, "Chỉ có mấy người chúng ta thôi hả?"

"Ừ." Thi Điềm cầm cốc nước uống một hớp lớn, "Chỉ có bốn người chúng ta thôi, không có người khác. Ăn xong lại đi hát karaoke, ngày hôm nay phải bung xõa triệt để."

"Tuyệt!" Tưởng Tư Nam không nhịn được cho Thi Điềm một ngón tay cái.

Thi Điềm đi ra ban công, gửi tin nhắn hỏi xem hôm nay Kỷ Diệc Hoành có thể về không.

Cô biết, đêm nay tám phần là anh không thể trở về.

Đợi một lát sau Kỷ Diệc Hoành mới gọi điện lại cho cô, Thi Điềm vội ấn nghe, "A lô."

Bên kia ồn ào ầm ĩ, xem ra anh còn chưa rời khỏi trường quay.

Tiếng của Lục Nhất Lạc cũng truyền đến, "Chuẩn bị ngay đi, có một buổi tiệc chúc mừng, chị đưa em về khách sạn trước......"

Thi Điềm suýt chút nữa thì quên mất bên anh còn có một đám người chờ gặp gỡ.

"Cậu đang ở đâu?" Kỷ Diệc Hoành hỏi cô.

"Mình vừa về đến ký túc xá."

"Biết kết quả rồi?"

"Đương nhiên rồi, cả trường cùng ngồi xem đó."

Kỷ Diệc Hoành cười yếu ớt, hình như anh vừa đi vừa nghe điện thoại, xung quanh đều là tiếng nói chuyện, anh hạ thấp tông giọng, thứ thanh âm chỉ thuộc về riêng anh trở nên mát lạnh trong lành lại êm tai cực kỳ, "Có phải mấy người bạn cùng ký túc xá lôi kéo bắt cậu mời khách rồi không?"

"Sao cậu biết hay vậy?" Anh là thần toán tử hả?

Kỷ Diệc Hoành đi bên cạnh Lục Nhất Lạc, trên bả vai đặt một chiếc áo khoác. Lục Nhất Lạc thấy anh chỉ để ý người bên kia, tán gẫu đến say sưa, liền giúp anh để ý dưới chân.

"Địa điểm tôi đã đặt trước giúp cậu rồi, là một phòng bao, cũng đã đặt trước một bàn ăn, phòng bên cạnh còn có thể hát. Chơi cho vui."

"À?" Thi Điềm lại cảm thấy anh như một vị thần nữa rồi. "Không cần đâu, tự mình cũng tìm được mà."

"Đều đã thanh toán tiền, không đến sẽ lãng phí."

"Cậu đặt từ bao giờ vậy?"

Kỷ Diệc Hoành nhấc chân bước lên bậc thang, "Ngày hôm qua."

Anh vẫn luôn tự tin như vậy, từ ngày hôm qua đã nghĩ chuẩn bị cho cô và bạn bè cùng nhau đi ăn mừng rồi.

Lục Nhất Lạc bám lấy cánh tay Kỷ Diệc Hoành để tránh hai người bị đám đông tách ra, tiếng nói chuyện của cậu thiếu niên rơi vào tai cô ấy, Lục Nhất Lạc không nhịn được nhìn sang người bên cạnh.

Nhà tạo mẫu tóc ngày hôm nay đã chải gọn mái tóc dày của anh lại, nhờ vậy mà ngũ quan của Kỷ Diệc Hoành càng thêm rõ ràng, mỗi đường nét đều giống như được dày công chạm khắc. Đôi mi hơi rủ xuống thu về vô số ánh sáng, khóe miệng ngậm ý cười, giọng nói cũng cực kỳ ôn nhu.

"Ngày mai cậu có về không?"

"Về."

Thi Điềm lập tức vui vẻ cười, "Mình đi đón cậu!"

"Cậu ở trường học hành chăm chỉ cho tôi, trở về trường tôi sẽ đi tìm cậu."

Lục Nhất Lạc đột ngột lên tiếng, "Cẩn thận, ngã."

Thi Điềm vội dừng lại, "Mình cúp trước, ngày mai gặp."

"Ừ."

Một lát sau, Kỷ Diệc Hoành gửi địa chỉ nhà hàng đó vào điện thoại của Thi Điềm.

Đi đến nơi, mấy người mới phát hiện ra điểm khác thường, địa điểm Kỷ Diệc Hoành đặt cho bọn họ rõ ràng là cao cấp hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều. Nhân viên phục vụ đưa bốn người vào phòng bao đặt sẵn, sau đó các món ăn lần lượt được đưa lên, tựa như không có điểm dừng.

Khẩu vị Thi Điềm ngược lại không tốt, luôn nghĩ rốt cuộc Kỷ Diệc Hoành đang làm cái gì.

Ăn cơm hả? Vậy sẽ phải chúc rượu nhỉ? Sẽ mời rượu Lục Nhất Lạc chứ?

Cũng không biết anh sẽ uống say hay không, ngộ nhỡ say đến mức bất tỉnh nhân sự......

Thi Điềm đưa tay đập lên trán mình, thật là, cô nghĩ lung tung nhiều quá rồi.

Ăn cơm xong, bọn họ chuyển sang phòng bên cạnh hát hò. Nơi này rất rộng, ánh đèn cũng giống hệt như ở trong KTV.

Trên bàn có bày bia và đĩa trái cây, Thi Điềm uống liền một lúc mấy chai, đầu dựa vào vai Từ Tử Dịch, "Bữa cơm này là Kỷ Diệc Hoành mời, không phải mình mời......"

"Sư tử nhỏ, cậu và đại thần là người một nhà rồi, cậu ấy sớm muộn cũng là của cậu, tụi này sẽ không tính toán rạch ròi đâu mà lo."

Sắc mặt Thi Điềm đỏ ửng, "Mình rất vui vẻ!"

"Đúng đúng, ngày hôm nay cậu là người vui vẻ nhất."

Ngoài phòng hát, một bàn tay đặt trên tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay, tiếng la hét bên trong không chút ngăn cản truyền ra ngoài.

Người đến nhưng lại không đi vào, ngón tay thon dài đặt trên tay nắm cửa không nhúc nhích.

"Cậu vẫn là nên nghĩ xem ngày mai sẽ cùng Kỷ Diệc Hoành đi đâu chúc mừng đi."

"Không nghĩ," Thi Điềm phất tay, "Bên cạnh cậu ấy đầy người ra đấy, hiện tại khẳng định là đang uống rượu cùng người ta, chưa biết chừng còn đang cùng người ta ôm ôm ấp ấp......"

Tưởng Tư Nam đặt mic xuống, quay đầu nhìn về phía cô, "Sư tử nhỏ, lại bị cái gì kí©h thí©ɧ rồi?"

Thi Điềm ấm ức bĩu môi. "Chính là hiện tại, người ở bên cạnh cậu ấy cũng đâu có phải mình."

"Mình thấy sau khi có đại thần, tính khí cậu càng ngày càng giống đứa trẻ không lớn. Trước đây cũng đâu có như vậy."

"Mình sợ là sau đó cậu ấy sẽ càng ngày càng bận rộn, tại trường học cũng khó mà xuất hiện, mình còn sợ cậu ấy sẽ sớm vỗ cánh bay xa."

Thi Điềm vừa nói xong lời này, Chu Tiểu Ngọc và Tưởng Tư Nam đều dừng lại, im lặng nhìn cô.

Thi Điềm vội vàng xua tay, "Ôi ôi, mình lại nói vớ vẩn rồi, mấy cậu tiếp tục chơi đi."

Cửa phòng bao bị đẩy ra, Tưởng Tư Nam là người phát hiện ra đầu tiên, hai mắt cô ấy lập tức trợn tròn. Thi Điềm nghe được tiếng đóng cửa, ngồi thẳng lưng rồi quay đầu về sau.

Giật mình và kinh ngạc trong mắt đều không giấu được, Thi Điềm đứng lên, ngay tại chỗ nhảy lên mấy cái, sau đó xông tới nhào vào l*иg ngực Kỷ Diệc Hoành.

Cô tựa như vẫn không thể tin đây là thực, ôm một giây rồi lại nhanh chóng lùi về sau, đến khi hoàn toàn chắc chắn mới một lần nữa nhào tới, hai tay còn đập lên lưng Kỷ Diệc Hoành mấy cái.

***

Bát Bát: Thời gian này đi làm rồi nên đăng trong khoảng 6:08pm ~ 6:28pm có chút gấp, mà sau Tết chính thức gia nhập hội cái bang nên ta vẫn còn ăn bám ở nhà lão ba, cũng khó chuyển về 8h28p tối hơ hơ. Thôi thì quyết định lịch đăng từ chương sau sẽ là 8h58p tối nha mọi người ^^