Phan Thủy vừa đi khỏi, ngoài của vang lên tiếng cười phá lên của hai người đàn ông.
Đôi mắt Phan Thủy ẩn giấu nguy hiểm, trợn mắt nhìn hai người lớn lên với nhau từ nhỏ kia, đều là con trai được đưa từ cô nhi viện về nhà họ Nghiêm, mà không nói lời nào!
Không có nghĩa khí, lúc đầu đã nói ra ràng là cùng nhau xông vào cứu Boss, thế mà hai người lại trốn ngoài của cười nhạo anh ta.
Chuyện này cũng không trách ai được, là do anh ta căng thẳng khi nghe tiếng hét chói tai rồi lại đến tiếng Boss rên, suy cho cùng thì từ trước khi phát sinh chuyện kia đến giờ trong lòng anh ta vẫn còn hãi hùng!
""Có phải dạo này hơi nhàn không?"" Nghiêm Thần Dạ không mặn không nhạt nói với những người đứng ngoài của kia.
Tiếng cười tắt ngụm, Phan Thủy căm phẫn nhìn hia người đàn ông đang nhịn cười.
Trong phòng, Diệp Vị Hi ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai đang cáu giận của Nghiêm Thần Dạ, buồn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể cắn răng nhịn lại.
Nghiêm Thần Dạ nói xong, xúi đầu mặt đối mặt nhìn dáng vẻ Diệp Vị Hi vừa đáng yêu lại xinh đẹp.
Nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Vị Hi: ""Thay quần áo xong chúng ta về nhà.""
Nghiêm Thần Dạ nói xong thì quay người đi ra canh cửa phòng.
Diệp Vị Hi ngơ ngác ngồi trên bàn trang điểm một lúc, đến tận khi Nghiêm Thần Dạ đi tới của quay đầu lại nhìn cô, cô mới bừng tình nhảy xuống bàn, chạy đến giá treo quần áo.
Trời ạ, cái giọng dịu dàng của Nghiêm Thần Dạ, lại còn ánh mắt cưng chiều lúc anh quay lại nhìn kia chứ, dáng vẻ thân mật kia bày ra là ý gì?
Diệp Vị Hi chắc chắn là cô không xuất hiện ảo giác!
Chửi tục một câu! Người đàn ông này thật cmn gây nghiện!
Có gây nghiện cũng không thể là cô, lý trí…tỉnh táo…lý trí…
Thở dài một hơi, Diệp Vị Hi tiện tay cầm chiếc váy liền thân màu đỏ mặc vào.
Nghiêm Thần Dạ thấy Diệp Vị Hi thay xong quần áo thì mới đi ra khỏi phòng, đi tới gần Phan Thủy đứng chờ ở ngoài mặt đầy lo âu, nói: ‘’Lái xe.’’
Phan Thủy thấy Nghiêm Thần Dạ không tức giận với anh ta, lúng túng sờ bộ râu, sau khi ‘’vâng’’ một tiếng thì vội chạy đến bấm thang máy.
Nghiêm Thần Dạ lướt nhìn Bách Châu và Tạ Vũ đang đứng ở cửa bên kia nói: ‘’Hai người về trước đi, để ý chuyện công ty dạo gần đây nhiều một chút.’’
Bách Châu và Tạ Vũ gật đầu, sau đó hơi do dự định nói lại thôi khi thấy biểu cảm lãnh lẽo của Nghiêm Thần Dạ muốn bọn họ cút xéo luôn nên cũng thức thời rời khỏi.
Bách Châu và Tạ Vũ vừa xoay người đi thì Diệp Vị Hi cũng vừa thay xong váy xong, chỉnh trang lại một chút rồi mới đi ra.
Thật ra Diệp Vị Hi cũng chẳng có gì để sửa soạn lại cả, cô ở trong vẽ lòng lòng một lúc, suy nghĩ lý do để từ chối ngủ cùng phòng với Nghiêm Thần Dạ.
Vừa nãy trong phòng thay quần áo, suýt nữa Nghiêm Thần Dạ lau súng cướp cò với cô rồi, Diệp Vị Hi nghĩ Nghiêm Thần Dạ thích Phương Uyển Như là thật, nếu trong phòng không có ai thì anh khoog cần thiết phải diễn cảnh ân ái cho người ta nhìn.
Nghĩ ngợi những chuyện này, Diệp Vị Hi cảm giác đầu mình rối tung không biết thế nào, hơi khó chịu, tuy không rõ ràng như đúng là có chút khó chịu trong lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Vị Hi chỉ có thể kết luận cảm giác khó chịu trong người là do Nghiêm Thần Dạ cướp mất nụ hôn đầu của cô, trong lòng hoi khó chịu vì vậy thôi.
Khôi phục lại tâm trạng thất thố vừa rồi, Diệp Vị Hi rất chuyện nghiệp nhập vai Phương Uyển Như, bắt chước theo giọn điệu hờn dỗi của Phương Uyển Như: ‘’Cậu Nghiêm, người ta đã ok rồi, tối nay chúng ta đi chỗ nào vậy?’’
Nghiêm Thần Dạ cong môi cười, cánh tay nâng lên ôm lấy bả vai Diệp Vị Hi đi vào thang máy: ‘’phòng tân hôn của chúng ta.’’
Diệp Vị Hi không biết Phương Uyển Như nói chuyện với Nghiêm Thần Dạ khi chỉ có hai người thế nào, vì vậy để an toàn thì cô chỉ có thể nói chuyện càng ít canngf tốt.
Nghiêng đầu đưa mắt nhìn, dch nhìn Nghiêm Thần Dạ tươi cười ngọt ngào, măt như dính sát trên người Nghiêm Thần Dạ, ngoan ngoãn đi song song với anh…
Ánh mắt Nghiêm Thần Dạ lóe lên, độ cong khóe miệng càng sâu, thế nào cũng không ngờ được chuyện này lại thuận lợi như vậy.
Hai người rời khỏi khách sạn Crowne Plaza thì trời sẫm tối, một chiếc Rolls Royce màu đen bản đặc biệt đã đỗ chờ ở bên ngoài khách sạn.
Lần đầu tiên Nghiêm Thần Dạ tự thân mở của giúp phụ nữ, còn dịu dàng đỡ Diệp Vị Hi lên xe, sau đó mới mở của bên kia ngồi lên, Phan Thủy đã đứng mở cửa chờ sẵn ở bên kia.
Sau khi ba người đã lên xe, Phan Thủy ngó đầu lại lễ phép gọi một tiếng ‘’Chị dâu.’’
Trong đầu Diệp Vị Hi nhớ lại những hình ảnh Phương Vĩ cho cô xem qua một lần, tiểu thổ phỉ là Phan Thủy, được coi như vệ sĩ của Nghiêm Thần Dạ.
Diệp Vị Hi cũng lịch sự nhìn anh ta cười một cái, rất ngọt ngào.
Phan Thủy nuốt ngụm nước miếng, nhanh chóng rụt đầu lại chú tâm lái xe, vì anh ta cảm nhận được một luồng khí sắc bén lướt qua cổ.
Mà lại, sao khi kết hôn, Phương Uyển Như như biến thành người khác vậy, khi mà cô ta và cậu chủ nhà anh ta trong giai đoạn tình hiểu, cái dánh vẻ khinh thường, cao ngạo hơn trời, chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta.
Chẳng lẽ muốn trả thù anh ta đã phá hỏng chuyện tốt cuar cô ta và cậu chủ nhà anh ta trong phòng thay quần áo vừa rồi, nên giờ mới cô ý đối xử dịu dàng, lại còn mỉm cười với anh ta để cậu chủ tự hiểu mà xử lý?
Phan Thủy vừa lái xe vừa suy nghĩ, nghĩ vòng nghĩ vo một lúc mà chẳng hiểu tại sao cậu chủ nhà anh ta lại thích người phụ nữ không sạch sẽ như Phương Uyển Như.
Bách Châu sai người đi điều tra tất cả về Phương Uyển Như, dậy thì tuổi mời tám đã quan hệ với người họ Diệp có quyền thế, trươc skhi quen biết cậu chủ anh ta còn quan hệ với cậu Hai nhà họ Ân, dòng họ không coi là lớn mà cũng không phải nhỏ ở Tân Thành.
Nhưng người phụ nữ cũng thật âm hiểm, cậu hai nhà họ Ân tới tham dự lễ kết hôn, cô cả nhà họ Ân còn làm người đứng đầu trong đoàn phù dâu.
Quan hệ hỗn loạn làm bụng dạ Phan Thủy thẳng thắn không lượn quanh được.
Cùng lúc đó, Diệp Vị Hi mỉm cười với Phan Thủy, cũng cảm thấy không khí trong xe quái lạ thế nào đó nhưng cô không biết lạ như thế nào.
Cô đưa mắt lén nhìn gương mặt người đàn ôn ngồi bên cạnh, kết quả, nhận thấy đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông như có một lớp băng mỏng, lạnh lẽo làm cô lạnh cả sống lưng…đang nhìn cô chăm chú.
Diệp Vị Hi không biết mình gây chuyện cấm kị gì với Nghiêm Thần Dạ, cơ mặt căng thẳng co gật hai cái, cô miễm cưỡng cười một cái nhưng cười không nổi.
Không nhịn được mà phát sợ, lẽ nào bị Nghiêm Thần Dạ phát hiện cô không phải là Phương Uyển Như? Phát hiện cô giả mạo?
Hết rồi, chắc không kinh khủng như Phương Vĩ và Ân Doanh Doanh nói đó chứ, người đàn ông này độc ác không tình người.
Cô với anh còn chưa phải người thân, kết cục có phải rất bi thảm không?
Không đúng, bây giờ cô là em dâu anh ta, miễn cưỡng được coi như có quan hệ thân thích…
Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG.
Đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, cấm copy, reup đi nơi khác