Beta: LIG
Nghiêm Thần Dạ đã thay một bộ quần áo ở nhà màu xám, thân hình anh cao lớn đứng cách cô không đến ba mét.
Hơn nữa, ánh mắt anh vô cùng nóng bỏng, Diệp Vị Hi có thể nhìn thấy l*иg ngực anh đang phập phồng đập lên đập xuống.
Người đàn ông này…đi vào đây không chút tiếng động từ lúc nào?
Anh đã nhìn thấy đươc nhiều hay được ít?
Trong đầu Diệp Vị Hi tràn đầy sự hối hận, phiền muộn, cùng với sự túc giận làm cho cô cảm thấy xấu hổ, nhưng cô không thể biểu hiện ra bên ngoài…, bây giờ cô là Phương Uyển Như - bà xã của Nghiêm Thần Dạ.
Vì vậy, sự bực tức trong lòng phải nén lại thành sự ngượng ngùng xấu hổ, xong trên mặt lại phải mỉm cười e thẹn.
Bực tức phải làm ra vẻ thẹn thùng, nhưng phải ra vẻ như nào đi nữa, Diệp Vị Hi cảm giác da mặt mình nóng bừng!
"Em xong rồi, đi ăn cơm thôi." Để tránh xảy ta tình huống lúng túng xấu hổ nữa, hay Nghiêm Thần Dạ nảy sinh ý nghĩ cầm thú nào đó, cô nhanh chóng đi tới gần, ôm cánh tay Nghiêm Thần Dạ.
Nghiêm Thần Dạ hít sâu một hơi, người phụ nữ này không biết mình quyến rũ biết bao nhiêu? Mái tóc mềm mại xoã tự do trên đầu vai, làn da cô mềm mại mượt mà, bóng bẩy…, ánh mắt quyến rũ như tơ, trêu chọc lòng người…
Nghiêm Thần Dạ đứng ngây người tại chỗ hồi lâu, rồi mới chậm chạp đi theo Diệp Vị Hi đi ra khỏi phòng ngủ…
Trước đó anh chỉ thấy cô có vẻ ngoài rất đẹp, nhưng mà bây giờ ngẫm lại, không thể hình dung cô chỉ với một từ đẹp được.
Cô quyến rũ giống như báu vật trời sinh, lại đơn thuần giống như nụ hoa sen mới hé nở, khi khí chất mạnh mẽ của cô trỗi dậy còn hấp dẫn hơn so với những người đàn ông xuất chúng ngoài kia!
Nghiêm Thần Dạ âm thầm khen ngợi ánh mắt của mình, từ trước đến nay không có người nào ở Tân Thành sánh nổi, kể cả ánh mắt chọn bà xã.
Nhưng bên ngoài kia bàn tán, nói bóng nói gió về chuyện của anh và Phương Uyển Như, chỉ là không ai dám nói thẳng trước mặt anh thôi. Hơn nữa còn nói, Nghiêm Thần Dạ anh tồn tại như thần sống, vì vậy chắc chắn là bị Phương Uyển Như lừa, bất bình giúp anh, còn muốn hiến thân mình cứu anh thoát khỏi tay người phụ nữ gian tráo Phương Uyển Như.
Dù sao ở Tân Thành, Nghiêm Thần Dạ không chỉ là được coi một vị thần sống, mà anh còn là người tình trong mộng của vô số cô gái chưa lập gia đình!
Cho dù lúc trước anh đã có vợ chưa cưới, hay bây giờ anh đã kết hôn, những người phụ nữ kia vẫn giữa vững ý định, ước gì có thể ngủ với anh dù chỉ một đêm.
Sau khi hai người ăn xong cơm trưa, đi ra ngồi ghế sa lon ở phòng khách để gϊếŧ thời gian.
Với Diệp Vị Hi là đổi vị trí gϊếŧ thời gian, còn với Nghiêm Thần Dạ là đổi sang một vị trí mới để làm việc, muốn Diệp Vị Hi ở gần mình hơn, anh đặt cô ngồi lên bên trên hai đùi của mình, hai tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, để máy tính bảng lên trên chân cô, còn tay kia phê duyệt tài liệu ở trên máy tính bảng.
Sau khi Diệp Vị Hi ăn cơm xong mới nhờ Tiểu Hạ tìm giúp mình điện thoại, hoàn thành yêu cầu ngồi xuống của Nghiêm Thần Dạ, cô mới mở điện thoại di động của mình lên.
Diệp Vị Hi nhíu mày nhìn màn hình, có mấy cuộc gọi nhỡ và mấy tìn nhắn chưa đọc, đầu tiên cô mở nhật ký cuộc gọi, mấy số gọi nhỡ là của Ân Doanh, Phương Vĩ và một số bạn bè của Phương Uyển Như gọi đến.
Bởi vì đột nhiên Phương Uyển Như mất tích, với lại trước đây cô không có số điện thoại của cô ta ở nước C, cho nên cô chỉ có thể nói với mọi người xung quanh là mình mất điện thoại, ngay cả tài khoản điện thoại cũng quên, vì vậy phải thiết lập tài khoản mới, Phương Vĩ lấy điện thoại Phương Uyển Như dùng trước đó, lấy số điện thoại sao lưu vào điện thoại cô.
Diệp Vị Hi muốn gọi điện cho Phương Vĩ và Ân Doanh, nhưng cô đang ngồi trên đùi Nghiêm Thần Dạ, cô không có dũng khí để gọi.
Vì vậy cô mở tin nhắn trong WeChat, trong WeChat có một hàng dài lời mời kết bạn, không thể không nói, sau khi cô thông báo mình mất điện thoại, đăng kí dùng tài khoản WeChat mới, mặc kệ có liên lạc hay không nhưng đa số những người thêm Phương Uyển Như vào danh sách bạn bè là đàn ông
Vốn dĩ Diệp Vị Hi có chút chần chừ, cô lo lắng mình sẽ bỏ xót bất kỳ tin tức gì về Phương Uyển Như, chỉ cần có người xin kết bạn, cô đều đồng ý thêm.
Ban đầu có số người đàn ông gửi cho cô tin nhắn mập mờ và những nội dung không thể chấp nhận nổi, vốn dĩ cô không muốn để ý đến, nhưng nghĩ lại thấy hành động lơ đi đó không phải tính cách của kiểu con gái coi mình là cái rốn vũ trụ như Phương Uyển Như thường làm.
Cuối cùng cô chỉ có thể thêm Nghiêm Thần Dạ vào để đè chết mấy người kia!
Theo những thông tin mà Ân Doanh cung cấp cho cô, người ở Tân Thành có thể không biết dáng vẻ của âm tào địa phủ như nào, nhưng không ai dám trêu chọc Nghiêm Thần Dạ.
Quả nhiên, việc thêm Nghiêm Thần Dạ vào có tác dụng vô cùng lớn.
Những người đàn ông không dám gửi đến những tin nhắn như thế nữa, mà trở mặt nhắn những tin nhắn chúc mừng nịnh hót.
Diệp Vị Hi mở tin nhắn của Ân Doanh ra trước, sau khi xem hết từng dòng tin nhắn trong cả một hàng dài gửi đến, tất cả chỉ tóm gọn trong một câu cô còn sống hay không, nếu bây giờ cô ấy không nhận được tin cô trả lời, có lẽ cô ấy sẽ một mình một ngựa xông đến cứu cô.
Đột nhiên trán Diệp Vị Hi nóng lên , sau đó cô liếc mắt nhìn đường nét sườn mặt hoàn hảo của người đàn ông đang chăm chỉ làm việc.
Nghiêm Thần Dạ luôn khí thế không giận mà tự uy, khí chất mạnh mẽ, khiến người khác dừng lại không dám bước tới, lúc này Diệp Vị Hi nghĩ nếu anh phát hiện cô là đồ giả mạo, dù sao cô cũng là em vợ anh, chắc anh không dã man đến nỗi lấy mạng cô chứ?
Hơn nữa anh còn chiếm đậu hũ của cô rất nhiều.
Diệp Vị Hi nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, Nghiêm Thần Dạ là một người biếи ŧɦái như vậy, nói không chừng anh chán ghét cô ngủ anh, bây giờ phải làm sao? Huống hồ cô còn biết rõ, ngày hôm đó anh ra nhanh như vậy, chắc chắn là xử nam.
Nghĩ đến đây, Diệp Vị Hi lại nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Thần Dạ, không nhìn ra được anh còn rất ngây thơ.
Xong rồi, chẳng phải người ta thường nói càng ngây thơ thì càng nguy hiểm sao, nhỡ may anh ghi hận vụ cô ngủ anh thì phải làm sao?
Diệp Vị Hi chán nản nhìn chằm chằm khung chat, nghĩ viển vông cả nửa ngày, bỗng nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, cô nhanh chóng nhắn tin gửi cho Ân Doanh, bởi vì cô đã sống ở nước A mười tám năm, cô có thói quen dùng tiếng anh trò chuyện với Ân Doanh, vì hiện tại tiếng Trung của cô chưa được thông thạo lắm.
Vì cô không muốn quấy rối công việc của Nghiêm Thần Dạ, sau khi gửi tin nhắn xong, cô điều chỉnh điện thoại ở trạng thái im lặng.
Trả lời tin nhắn của Ân Doanh xong, cô mở tin nhắn của ba cô - Phương Vĩ: "Ba, con rất tốt, bây giờ con không tiện gọi cho bố, lúc nào con có thời gian con sẽ gọi cho ba."
Tin nhắn vừa gửi đi thì Phương Vĩ trả lời ngay lập tức: "Được."
Diệp Vị Hi nhìn một chữ đơn giản, cô khẽ cười, cô không cảm nhận được cảm giác trong lòng mình là gì, có chút ê ẩm, cũng có thất vọng, nhưng lại có chút ấm áp…
Cô lại mở khung chat với Ân Doanh, trong khung chát có mấy tin nhắn gửi tới.
Diệp Vị Hi nhận ra sự tò mò của Ân Doanh, nhưng chuyện này không thể nói rõ ràng trong một hai câu, cuối cùng cô chỉ nhắn lại một nhắn: "Sau này gặp mặt thì mình kể cho, bây giờ cậu cứ làm theo lời mình nói."
Lúc Diệp Vị Hi chăm chú cúi đầu đánh chữ, cô không chú ý tới, người đàn ông đẹp trai đang ôm cô, hai mắt giống như hai mắt của chim ưng nhìn chằm chằm vào màng di động của cô…
Truyện thuộc quyền sở hữu của: LIG
Đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, cấm copy, reup đi nơi khác.