Chương 12: Người Đàn Ông Này Quá Dính Người.

Beta: LIG

Diệp Vị Hi đi vào phòng thay quần áo, cô chưa hết sợ hãi, vội đóng cửa phòng thay quần áo khóa lại.

Nghiêm Thần Dạ không đi trước mà đứng yên tĩnh đợi cô trong phòng ngủ, anh rất muốn cô, nhưng tương lai còn dài, anh không muốn mỗi lần cô nhìn thấy mình như nhìn thấy Hồng Thủy Mãnh Thú.

Bình thường Diệp Vị Hi không có yêu cầu cao về quần áo, chỉ cần mặc thoải mái là được, cho nên cô cũng không nghiên cứu nhiều về những hãng quần áo, chỉ có chút kiến thức về những hãng quần áo bình thường cô hay mặc có giá tầm trung, với những nhãn hiệu bình thường trên đường phố.

Diệp Vị Hi nhìn thấy toàn bộ quần áo trong phòng thay đồ đều là bộ mới, đương nhiên nhãn mác đều bị xé trước, mà cô cũng không biết nhãn hiệu được ghi trên đó, dù sao thì đây là đồ mà Nghiêm Thần Dạ chuẩn bị, Diệp Vị Hi đoắn chắc giá cả cũng không hề rẻ.

Cô ngượng ngùng mặc vào, nói trắng ra thì đây cũng là quần áo chuẩn bị cho Phương Uyển Như.

Cuối cùng Diệp Vị Hi chọn một bộ, cô cảm thấy Phương Uyển Như sẽ không bao giờ mặc những bộ quần áo kiểu thanh lịch lên người.

Đây là một bộ váy dài nhìn rất thục nữ, rất kín đáo, váy hoa nhí, phối với áo thun cotton trắng trơn.

Cô đi ra khỏi phòng thay quần áo, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.

Diệp Vị Hi không ngờ rằng Nghiêm Thần Dạ còn đợi cô ở đây, cô từng nghe đồn mọi người nói: thời gian của Nghiêm Thần Dạ còn quý hơn cả vàng.

Nghiêm Thần Dạ không rời mắt được trước vẻ đẹp của Diệp Vị Hi, chỉ cần một cái khẽ nhăn mặt hay một nụ cười nhẹ khiến lòng của anh ngứa ngáy.

"Em xong rồi." Diệp Vị Hi phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.

Cô sợ rằng nêu mình không phá vỡ bầu không khí này, có lẽ mình lại bị Nghiêm Thần Dạ dấy lửa lên người, trong ánh mắt tĩnh lặng mơ hồ kia, cô nhìn thấy có ngọn lửa mơ hồ bùng cháy lên!

Nghiêm Thần Dạ tỉnh táo lại, trên khuôn mặt tuấn tú hơn người nở một nụ cười dịu dàng: "Bà xã, em thật đẹp!"

Diệp Vị Hi nhịn không được mà cong môi cười, đây là lần thứ ba người đàn ông này khen cô đẹp.

"Người ta biết mình trời sinh xinh đẹp hơn người, anh khen như vậy làm người ta thấy xấu hổ nha."

Diệp Vị Hi nhõng nhẽo nói, cô đi đến bên cạnh Nghiêm Thần Dạ, hai tay ôm lấy cánh tay của anh, mỉm cười ngọt ngào.

Nghiêm Thần Dạ cúi đầu nhìn Diệp Vị Hi tươi cười, sau đó anh quay người ôm Diệp Vị Hi vào ngực, hai bàn tay hiện lên những khớp xương rõ ràng nâng lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Diệp Vị Hi, nhẹ nhàng cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng đang mỉm cười của cô.

Nghiêm Thần Dạ nhẹ nhàng hôn, sau đó anh vùi khuôn mặt tuấn tú của mình vào sâu trong cổ cô, hai tay dùng sức ôm chặt lấy cô, cứ như thể định đem cô khảm vào cơ thể mình.

Diệp Vị Hi nghe thấy giọng nói buồn buồn của anh: "Bà xã bảo bối à, em thật sự rất đẹp…" Xinh đẹp đến nỗi khiến anh mất ngủ rất nhiều đêm vì cô, cô không hiểu anh nói là đẹp cái gì, nhưng anh lại hiểu rõ…

Khóe miệng Diệp Vị Hi vui vẻ nhếch lên, quả nhiên người đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, Phương Uyển Như có thể bắt được trái tim của Nghiêm Thần Dạ, hóa ra là dựa vào cái vẻ ngoài này.

Diệp Vị Hi muốn thò tay ôm lấy eo của Nghiêm Thần Dạ, nhưng nghĩ lại dù sao đây không phải là người đàn ông của mình, Diệp Vị Hi chậm rãi buông thõng tay xuống, có thể tránh sự mập mờ, thì cô vẫn tránh thì tốt hơn.

Lúc này Nghiêm Thần Dạ đang ăn cơm với Diệp Vị Hi ở nhà ăn, thì quản gia Ngô và Tiểu Hạ đi lên tầng hai để dọn dẹp lại phòng ngủ.

Cho dù quản gia Ngô yêu thương thiếu gia, nhưng bà càng trung thành với mẹ của Nghiêm Thần Dạ là Lâm Vi.

Bởi vì chuyển kết hôn của Nghiêm Thần Dạ với Phương Uyển Như, khiến quan hệ giữa hai mẹ con rất gay gắt, thật ra Quản gia Ngô được coi là tai mắt mà Lâm Vi sắp xếp bên cạnh con trai của mình.



Lâm Vi không thích Phương Uyển Như, đương nhiên bà ta cũng không thích Phương Uyển Như, vả lại Phương Uyển Như tưởng mình đã che giấu tốt, thật ra chỉ cần điều tra một ít, thì những cái tình yêu kia… của cô ta đều bị tra ra được.

Ba cô ta – Phương Vĩ tốn không ít sức lau mông, cho nên con của bà ta tìm không thấy chứng cứ để chứng minh Phương Uyển Như không phải loại con gái đoàn hằng gì.

Hơn nữa bây giờ Nghiêm Thần Dạ đã có đủ lông đủ cánh, Lâm Vi và ông cụ Nghiêm đã không khống chế được nữa.

Nhà họ Nghiêm là một gia tộc lớn, cả chi nhánh nhỏ không đáng nhắc và người hầu đều bàn tán sau lưng chê bai ánh mắt nhìn người của Nghiêm Thần Dạ, thậm chí bắt đầu có những ý nghĩ động chạm đến việc làm người thừa kế gia tộc của anh.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, tất cả mọi đều biết rõ, Nghiêm Thần Dạ không đơn giản chỉ là người thừa kế nhà họ Nghiêm, bằng không không thể trở nhân vật nổi tiếng không ai sánh nổi ở Tân Thành.

Quản gia Ngô nhìn vết bẩn đỏ chót ở trên ga giường, con mắt không tự chủ căng ra.

Đương nhiên những vết bẩn này không phải là của thiếu gia nhà bà ta, như vậy chứng tỏ Phương Uyển Như không hư hỏng như trong lời đồn trong miệng mọi người.

Có người còn nói vì muốn gả cho thiếu gia nhà bà ta nên cô cố ý đi phẫu thuật.

Nhưng mặc kệ câu chuyện như thế nào, Quản gia Ngô vẫn để Tiểu Hạ thu dọn ga giường.

Bởi vì bị đói quá, chẳng mấy chốc Diệp Vị Hi ăn hết những thức ăn trên bàn, cô uống một hớp nước, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Thần Dạ đang xem tạp chí tài chính hồi lâu, cô mới mở miệng thăm dò: "Ông xã, em có chuyển muốn bàn bạc với anh."

Nghiêm Thần Dạ liếc mắt nhìn cô, sau đó khép tạp chí trong tay lại: "Chuyện gì?"

Diệp Vị Hi phát hiện mình không giỏi nói dối, lời còn chưa nói ra, toàn bộ cơ mặt như bị co gật.

Bởi vì quá khẩn trương, cô mãnh liệt nuốt nước miếng tuôn trong miệng: "Em muốn ra nước ngoài học bồi dưỡng…"

May là trước kia Phương Uyển Như muốn xứng đôi với Nghiêm Thần Dạ, lúc trước cô ta đã xin ra nước ngoài học bồi dưỡng chương trình học thiết kế thời trang, tuy nhiên chương trình này chỉ có ba tháng, sau khi cô tới đó cần phải tìm thêm biện pháp kéo dài thời gian, nói không chừng trong khoảng thời gian này có thể tìm được Phương Uyển Như.

Cặp mắt tĩnh mịch của Nghiêm Thần Dạ giống như vòng xoáy nhìn chằm chằm vào Diệp Vị Hi, sau ngày tân hôn hôm qua, anh còn chưa kịp hỏi cô muốn đi tuần trăng mật ở chỗ nào, không nghĩ rằng người phụ nữ này lại muốn ở riêng một mình!

Không hiểu sao ngực Nghiêm Thần Dạ nổi lên một ngọn lửa nhỏ, người phụ nữ khác nằm mơ cũng muốn bò lên giường của anh, người phụ nữ đang trước mặt này lại ngược đời, anh đã cho cô cơ hội hợp pháp lên giường của anh, vậy mà ngày hôm sau tân hôn cô lại muốn bò xuống giường của anh!

Áp chế ngọn lửa trong ngực, Nghiêm Thần Dạ lạnh lùng trả lời: "Lúc nào đi? Anh đi cùng em!"

Bốn chữ đằng sau, Nghiêm Thần Dạ đặc biệt cắn răng nói!

Cái miệng nhỏ nhắn của cô há hốc kinh ngạc hơn nửa ngày, trong lòng thở dài, âm thầm mắng một câu: "Đồ điên rồi!"

Nhưng trên mặt phải bày ra vẻ tươi cười ngọt ngào: "Ông xã, em chỉ nói trước một câu, còn thời gian cụ thể thì chưa xác định."

Nghiêm Thần Dạ đưa tay đặt tạp chí để xuống bàn ăn, sau đó duỗi tay kéo Diệp Vị Hi, thuận thế ôm cô vào trong ngực của mình, để cô ngồi lên trên đùi của anh.

"Đúng lúc, anh có chuyện muốn bàn bạc với em."

Diệp Vị Hi mở to mắt, trên mặt kiên trì mỉm cười: "Chuyện gì?"

Cô cảm thấy lưng lạnh hết cả người, cảm giác chuyện này không phải là chuyện tốt gì.

Nghiêm Thần Dạ đưa tay vòng ngang hông của cô, một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé, hơi lạnh của cô.

Cùng lúc đó, anh dán khuôn mặt tuấn tú trên vai của cô, đưa tay đùa nghịch ngón tay của cô: "Trước khi kết hôn anh quá bận, nên không có thời gian để bàn bạc với em muốn đi tuần trăng mật ở chỗ nào? Chúng ta sửa sang một chút, ngày mai có thể xuất phát đi luôn."



Cơ thể của cô cứng đờ, suýt nữa cô bị sặc nước miếng của chính mình, đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì!

Cô em vợ và anh rể đi hưởng tuần trăng mật… này này, chuyện này.. Làm sao có thể?

Diệp Vị Hi bình ổn lại tâm trạng của mình, rồi nói: "Em muốn đi nhiều địa phương lắm, nhưng mà gần đây em cảm thấy mệt mỏi, không muốn đi ra ngoài chơi, sau này chúng ta đi được không? Ông xã."

Diệp Vị Hi vừa nói chuyện, vừa cố ý giơ hai tay lên ôm cổ của Nghiêm Thần Dạ. Diệp Vị Hi âm thầm suy nghĩ bây giờ hi sinh một ít nhan sắc, còn may hơn là đi hưởng tuần trăng mật nhàm chán đó.

Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Thần Dạ cọ xát vào người Diệp Vị Hi, cô không muốn anh đi cùng thì anh cũng không miễn cưỡng, sau này nếu cô muốn đi thì anh sẽ dành thời gian ở bên cô: "Được."

Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Thần Dạ cách áo bông mỏng bắt đầu… Không an phận.

Cả người Diệp Vị Hi run rẩy, hơi thở Nghiêm Thần Dạ nóng rực phả vào người của cô, khiến cho cô cảm thấy ngứa và rất không thoải mái, cô không thích ứng nổi sự thân mật của người đàn ông này.

Diệp Vị Hi thò tay đỡ khuôn mặt của Nghiêm Thần Dạ: "Đừng, có nhiều người sẽ thấy."

Nghiêm Thần Dạ giơ tay lên nắm tay Diệp Vị Hi quấn lên cổ anh như trước, còn tay còn lại trượt vào bên trong áo thun …

"Sẽ không, bọn họ biết rõ cái gì nên nhìn, cái gì không được nhìn."

Diệp Vị Hi cắn môi, nhẹ nhàng nhíu mày lại, cô muốn tìm thêm lý đo để tên sắc lang Nghiêm Thần Dạ này buông mình ra.

"Ông xã… Em còn có chuyện này nữa muốn bàn bạc với anh…"

Diệp Vị Hi nói xong, động tác Nghiêm Thần dừng lại, trả lời mơ hồ không rõ tiếng: "Ừ?"

Sau khi Nghiêm Thần Dạ lên tiếng, thì đầu Diệp Vị Hi "O...O…O...N...G" một tiếng giống như tiếng ù tai, tại sao người đàn ông này lại đáng ghét như vậy!

Diệp Vị Hi rút tay về, kéo quần áo của mình xuống, nhưng mà Nghiêm Thần Dạ lại đem khuôn mặt dán lên lần nữa, cô chỉ có thể dùng sức ôm chặt anh, để tránh bị lộ.

"Gần đây em thích việc cứu chữa người bị thương ở trên TV, cho nên em muốn tìm viện y học để theo học, anh thấy như thế nào?" Diệp Vị Hi không sợ chết nói sang chuyện khác, cô hy vọng có thể thức tỉnh lý trí bình thường của người đàn ông này.

Nghiêm Thần Dạ lại xấu xa dùng răng nhẹ nhàng cắn cô: "Ừ, ngày mai anh giúp em sắp xếp.

Diệp Vị Hi không ngờ rằng Nghiêm Thần Dạ lại đồng ý nhanh như vậy, hơn nữa còn thoải mái đồng ý.

Người đàn ông này quá dính người, vốn dĩ thần kinh của cô mẫn cảm hơn người bình thường, cho dù lý trí vẫn còn ở, nhưng du͙© vọиɠ trong người cô đã bị Nghiêm Thần Dạ đốt lên…

Dù sao cô bị một con chó gặm cả buổi tối, thêm một buổi tối nữa cũng không sao, nhưng mà bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, trời vẫn còn sáng!

Với lại bây giờ vẫn còn trong nhà ăn…

Diệp Vị Hi cố kìm nén, khẩn trương bắt lấy tay của anh: "Đừng… Đừng ở chỗ này…"

Nghiêm Thần Dạ thở hổn hển, động tác dừng một chút, kéo lý trí muốn xử lý người phụ nữ này ngay tại chỗ, anh đứng dậy ôm ngang người Diệp Vị Hi, đi ra khỏi nhà ăn, trực tiếp tiến vào một gian phòng nghĩ ở tầng một...

Truyện thuộc quyền sở hữu của: LIG

Đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, cấm copy, reup đi nơi khác.