Chương 2: Daddy, mau cứu mommy! (2)

Diệp Tri Thanh khẽ chuyển động tầm mắt, đem cậu bé đó nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, tiểu tử rõ ràng vô cùng không muốn rời khỏi vòng tay của cô, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi cạnh cô, đôi mắt trong veo như nước chăm chú nhìn chằm chằm, dường như nó đang sợ hãi một giây sau cô sẽ biến mất, điều này làm người ta nhịn không được muốn ôm nhóc vào trong ngực mà vỗ về an ủi.

Diệp Tri Thanh không có bất kỳ chần chờ nào, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng xé đi chiếc áo sơ mi trên người, mặt không có một chút thay đổi liền trói chặt bả vai bị nhiễm đỏ do viên đạn bắn trúng lại.

Diệp Tri Thanh dường như không biết đau đớn là gì, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không có nửa điểm thay đổi, Trạm Kình xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, khẽ nhướng mày theo, còn bánh bao nhỏ lại trực tiếp òa khóc, giống như người đau đớn chính là cậu bé.

Song cậu bé lại vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không khóc ra thành tiếng, ngoan ngoãn ngồi một bên vừa khóc thầm vừa thổi "vù vù" lên miệng vết thương trên bả vai của Diệp Tri Thanh, hình như như vậy có lẽ cô sẽ không đau nữa, "Mommy không đau! Mommy không đau nha!"

Diệp Tri Thanh không nhịn được liếc nhìn cậu bé một cái, rồi muốn đi xử lý vết thương trên chân thì, "Rầm!" một tiếng, chiếc xe này bị người phía sau hung hăng dồn sức đυ.ng thoáng một phát.

Diệp Tri Thanh không có phòng bị, theo quán tính hướng về phía trước, đầu "bịch" đập mạnh vào ghế lái, còn chưa hoàn toàn khôi phục lại ý thức bởi những cơn chấn động não, trước mặt giờ đây là một mảng xám xịt đầu óc cháng váng và não thì căng lên, làm cho Diệp Tri Thanh thiếu chút nữa thốt ra tiếng mắng nhỏ.

Trong mơ hồ, cô thấy tiểu tử đang ngồi yên tĩnh bên mình vì trận va chạm vừa rồi cũng theo quán tính đang hướng về kính chắn gió phía trước.

Diệp Tri Thanh bất chấp cái đầu đang lảo đảo của mình, một chân chống lên ghế lái phía trước, chân còn lại gắt gao giẫm trên mặt đất, để ổn định thân thể của mình, hai tay bắt lấy chân nhỏ bị nhấc lên của cậu nhóc, cô không quan tâm đến bả vai trúng đạn của mình liền dùng sức kéo nhóc trở về chỗ và ôm vào ngực, bảo vệ trong ngực.

"Chết tiệt!"

Trạm Kình xuyên qua kính chiếu hậu thu cảnh này vào trong mắt, ánh mắt lập tức dâng lên sự nguy hiểm, ngoái đầu lạnh lùng nhìn lại chiếc xe đâm phải xe mình, đó là một chiếc xe màu, ánh mắt hắn trở nên vô cùng dọa người, sau đó thu hồi tầm mắt, dùng sức hung hăn giẫm vào chân ga, "Ngồi xuống, tôi muốn tăng tốc." Chiếc xe lập tức như một tia chớp với tốc độ cao lóe lên trên con đường cái này.

Lúc này, Diệp Tri Thanh có phần không ổn định được cơ thể của mình, thậm chí đã không nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt là gì nữa, nhưng sau khi cô nghe được lời này của anh thì nhanh chóng đem nhóc con kia ấn xuống sàn, bảo hộ cả người nó vào trong lòng ngực của mình.

Trạm Kình ngoái đầu nhìn cô một cái, không còn dè dặt gì nữa, để siêu xe thể thao này tăng tốt cao nhất, chớp mắt đã bỏ rơi lại chiếc xe màu đen. Tuy nhiên ô tô màu đen đó cứ đuổi theo họ không bỏ, thậm chí không quan tâm đây là ban ngày vẫn trắng trợn và táo bạo nổ súng về hướng xe của Trạm Kình.

Chiếc xe thể thao hạng sang này của Trạm Kình không tồi, kỹ thuật lái xe của hắn càng không tồi, chỉ là chiếc xe của hắn chưa được cải biến nên chẳng thể nào bằng tốc độ viên đạn, tuy chiếc xe màu đen không đuổi kịp siêu xe của hắn nhưng viên đạn lại đuổi kịp và chúng bắn vào cửa sổ xe, đem toàn bộ cửa xe bắn nát đi.

Những viên đạn này rõ ràng nhắm vào Diệp Tri Thanh, hầu hết các viên đạn đều tập trung vào cửa xe phía sau, rõ ràng muốn ôm tâm muốn gϊếŧ Diệp Tri Thanh bằng được, những viên đạn đó không biết liệu có bắn trúng Diệp Tri Thanh hay không, những mảnh vỡ của cửa xe hòa lẫn vào viên đạn bắn vào phía sau thùng xe, chắc chắn ít nhiều sẽ làm tổn thương tới cô.

Ánh mắt Trạm Kình liếc thấy những mảnh nhỏ thủy tinh, từng mảnh từng mảnh ghim vào phía sau lưng của Diệp Tri thanh, thậm chí có những mảnh còn cắm sâu vào lưng cô, đem áo sơ mi trắng nhuộm thành hoa mai, vô cùng chói mắt.

Dường như Diệp Tri Thanh đã ngất đi, hoàn toàn không nhúc nhích một chút nào, không di chuyển cũng không né tránh.

Nhưng Trạm Kính hiểu rõ, cô không hoàn toàn ngất, cô là người hiểu rõ tình huống này, cô đang dùng chính thân thể của mình bảo hộ tên nhóc dưới thân!

Trạm Kình nheo mắt, ánh mắt càng dọa người, lộ rõ ý muốn gϊếŧ người. Hắn đột nhiên không né tránh nữa, trên đường cái xe tới xe lui này đột ngột chuyển hướng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lao thẳng về chiếc màu đen một cách dữ dội.

Chiếc xe màu đen không ngờ tới Trạm Kình sẽ dùng chiêu này, nên không có bất kì phòng bị nào, hơn nữa trên đường xe cộ qua lại, hắn không có chỗ nào tránh được, bị siêu xe của Trạm Kình đâm vào, đem nó dí vào một bên hàng rào bảo hộ, ngay lập tức người trong xe bỏ mình.

Siêu xe thể thao của Trạm Kình cũng hư hại không nhẹ, hắn không chút biểu cảm nhìn về phía người lái xe màu đen đang chết ngất dần.

"Ô ô ô, mommy, mommy, mẹ không được có chuyện gì mà, mẹ không cần có chuyện.. Ô ô ô, daddy, mau cứu mommy! Mommy sắp chết rồi! Ô ô ô.."

Trạm Kình chợt quay đầu lại, hoàn toàn nhìn không thấy con trai mình chỉ thấy thân thể không nhúc nhích của cô, trên lưng cô cắm một lớp mảnh nhỏ thủy tinh rậm rạp, gần như đã không nhìn ra được đó là lưng, chiếc áo sơ mi đã nhuộm hoàn toàn thành hoa mai hồng, cực kì chói mắt.

Ánh mắt của Trạm Kình căng lên, vội tháo bỏ đai an toàn trên người, ôm cả người Diệp tri Thanh lên, động tác có phần nhẹ.

Đây là một người phụ nữ thanh lãnh và dịu dàng như một bông hoa cúc, không đặc biệt tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng ưa nhìn, giờ đây cô đã hoàn toàn hôn mê sâu, khuôn mặt lạnh lùng vì mất quá nhiều máu đã có phần trắng như tuyết, vết thương trên vai đỏ lộ ra máu đen vô cùng tương phản.

Viên đạn kia, có độc!

"Chết tiệt!" Đáy mắt Trạm Kình xẹt qua ý định muốn gϊếŧ người, đem Diệp Tri Thanh đặc lại bên cạnh nhóc con, dặn dò một tiếng, "Chăm sóc tốt cho mẹ con!" Rồi hắn nhanh chóng ngồi lại ghế lái vừa lái xe vừa gọi điện, "Mang theo hộp công cụ của cậu lập tức tới biệt thự của tôi, trúng đạn, trúng độc, mất máu nghiêm trọng."

"Được, con sẽ chăm sóc tốt cho mommy!" Nhóc con hiểu chuyện ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Diệp Tri Thanh, làm cô dựa vào người nó, cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên vai và không để mảnh thủy tinh cắm sâu thêm vào lưng cô nữa.

________♡♡♡_______

Editor: Alissa.

Cập nhật 10.6. 2020 tại Việt Nam Overnight.