Chương 1: Daddy, mau cứu mommy!

Editor: Alissa.

"Tiểu Mạn, tôi đã trở lại Hải thị."

Diệp Tri Thanh đang đứng trên một con đường phồn vinh và náo nhiệt, thần sắc lạnh lẽo nhìn thành phố hoàn toàn xa lạ trước mắt.

"Cô đã trở lại Hải thị? Cô hiện giờ đang ở đâu?" Đầu dây bên kia, Dương Phái Mạn ngạc nhiên hỏi.

"Tôi đang ở..." Diệp Tri Thanh nhìn kiến trúc tiêu biểu trước mặt, còn chưa nói ra vị trí của bản thân đã cảm giác được cái gì đó đang tới, chợt quay đầu nhìn lại và thấy một chiếc xe hơi màu đen đang lao vội muốn đâm vào cô.

Cô đang đứng ở giữa lối đi bộ, vẫn cách con đường với một khoảng cách nhất định, bốn phía lại có người đi đi lại lại, nhưng chiếc xe ô tô màu đen đó không có nửa điểm muốn dừng, ngược lại sau khi thấy cô phát hiện ra nó thì tốc độ của nó càng tăng, càng điên cuồng lao thẳng tới chỗ cô.

Mọi người xung quanh cũng nhận ra tình huống bất thường, họ sợ tới mức hét toáng lên tránh sang một bên.

Diệp Tri Thanh lạnh lùng quét mắt về chiếc xe ô tô màu đen, dường như ánh mắt cô đang nhìn vào người tài xế điều khiển đang ngồi phía trong ghế lái thông qua kính chắn gió, người tài xế bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cô thì không khỏi lạnh trong lòng, châm ga đang dẫm không tự chủ được đã nới lỏng đi phần nào.

Trong nháy mắt này, Diệp Tri Thanh lấy tốc độ người bình thường không thấy được vội lui sang một bên, cô với tay vào trong túi định lấy thứ gì đó để bắn tên tài xế. Bỗng nhiên, một thân hình từ một bên nào đó lao tới và hướng về phía cô, "Mommy, cẩn thận!"

Diệp Tri Thanh ngay lập tức phát hiện có người bay tới chỗ mình, xém chút nữa theo phản xạ đem đồ đang cầm trên tay bắn qua, nhưng ngay sau đó lại nhận ra người đó chỉ là một cậu bé bốn tuổi nên vội thu hồi đồ trong tay lại.

Đang thực hiện một loạt mấy động tác đó thì tên nhóc đã lao thẳng lên trên người cô, làm cô ngã xuống đất, đầu bị đập mạnh xuống đất kêu lên một tiếng cốp, sau đó là một trận hoa mắt kéo tới, Diệp Tri Thanh không nhịn được trong lòng mắng thầm.

Bỗng dưng, một thứ gì ánh lên xẹt qua khóe mắt của cô, cô nhanh chóng đảo mắt liếc qua chợt thấy một khẩu súng ló ra ngoài từ chiếc xe màu đen ban nảy, đồng tử của cô lập tức cô rút lại, đang muốn tránh đi nhưng thằng nhóc kia vẫn gắt gao ôm lấy cô.

Diệp Tri Thanh nhìn thằng nhóc một cái rồi duỗi tay ôm chặt lấy nó và lăn sang một bên.

Chỉ một phút do dự ngắn ngủi kia, "Pằng!" một tiếng, tiếng súng giảm thanh đã vang lên, viên đạn xược qua phía sau vai cô, chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm hồng một mảng.

Diệp Tri Thanh chỉ khẽ cau mày, còn động tác thì không dừng lại, nhanh gọn ôm tên nhóc trốn vào một bồn hoa bên cạnh.

Cô không hề nhìn vết thương bị bắn trên bả vai của mình đã nhiễm đỏ mà chỉ vội quét mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh và khóa mắt vào một chiếc xe ô tô gần đó. Cùng lúc đó, chiếc ô tô màu đen kia ngang nhiên lao thẳng vào lối đi bộ, trắng trợn và táo bạo xả súng về phía Diệp Tri Thanh.

Sắc mặt Diệp Tri Thanh càng ngày càng lạnh hơn, không ngoái đầu nhìn lại, dùng sức ôm chặt cậu nhóc trong lòng, cúi thấp người, lúc viên đạn thứ hai bắn tới, cô dùng tốc độ chớp nhoáng lao về chiếc xe kia, viên đạn đó vừa lúc chạm vào phía sau chân cô, tức khắc làm đôi giày đã bị nhuộm đỏ theo.

Dường như cô hoàn toàn không cảm nhận được mọi cơn đau, lấy tốc độ người thường không quan sát kịp liền lẻn đến bên cạnh chiếc xe kia, mở của sau, ôm thằng nhóc trong ngực chui vào, rồi đóng cửa xe hướng tài xế lạnh giọng nói: "Lái xe."

Người lái xe quay đầu lại, nhướng đuôi mày nhìn cô một cái, liếc qua bờ vai đỏ bị trúng đạn của cô, lại nhìn thằng nhóc không bị tổn thương gì được cô ôm chặt trong ngực, khẽ cười cười: "Cô là người đầu tiên, người phụ nữ dám ra lệnh cho tôi!" Sau đó, hắn thu lại ánh mắt, khởi động xe và đem chân giẫm mạnh lên chân ga.

Diệp Tri Thanh liếc nhìn hắn, ánh mắt lóe lên một cái liền cảm nhận ra người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, ở với hắn so với tên sát thủ bên ngoài kia có thể sẽ phiền phức hơn.

Nhưng tình hình hiện tại, chỉ có người đàn ông nguy hiểm này đủ có khả năng giúp cô thoát khỏi tên sát thủ bên ngoài kia.

Cô cúi đầu, mắt nhìn tên nhóc trong ngực, nghĩ nếu không phải do tên nhóc này thì một mình cô đối đầu với tên sát thủ đó cũng không thành vấn đề gì, chỉ là không biết vì sao tên nhóc này cứ ôm chặt cô không chịu buông.

Đứa bé chắc tầm bốn tuổi đổ lại, ngũ quam tinh xảo, sau này lớn lên chắc chắn là một anh chàng vô cùng đẹp trai, so ra cũng không thua tên đàn ông nguy hiểm phía trước là bao nhiêu, lúc này cậu nhóc mở to đôi mắt lung linh nhìn cô, đáy mắt hiện ra cảm xúc khó tỏ, đó là sự yêu thương dành cho người mẹ, có lẽ cậu thực sự coi cô thành mommy của mình rồi.

______☆☆☆______