Chương 11

Lập tức có người xông vào, xách ngang Diệp Như Hề lên, đem cô kéo đi.

“Không! Tôi không có muốn hại thằng bé! Anh nghe tôi nói đã......”

“Đem cô ta mang đi!”

Diệp Như Hề không kịp giải thích đã bị người kéo ra ngoài.

Tần Hải nghĩ lại mà sợ, anh ta biết rõ tầm quan trọng của Tạ An đối với giám đốc Tạ, nếu tiểu thiếu gia thật sự xảy ra chuyện thì anh ta cũng phải chết rất thảm.

“Tiểu thiếu gia, tôi mang cậu đi bệnh viện!”

Tạ An cuối cùng đã phun ra được ngụm cơm bị mắc nghẹn trong cổ họng kia ra, khuôn mặt nhỏ nghẹn ứ không nói nên lời cuối cùng cũng dịu lại.

Cậu bé nắm chặt tay Thư ký Tần tay, nói: “Thư ký Tần, không phải......”

Bởi vì sốt ruột, Tạ An lại nói không nên lời.

Tần Hải vội vàng vỗ phía sau lưng cậu, “Từ từ rồi nói.”

Tạ An cũng không nói gì nữa, trực tiếp bắt lấy tay Thư ký Tần lôi kéo chạy ra ngoài.

Lần đầu tiên cậu bé có cảm giác có thể ăn được cơm do người khác làm ra, hơn nữa, hương vị đồ ăn vừa rồi cho cậu cảm giác như vị đồ ăn mẹ làm......

“Thư ký Tần, mau mau tìm cô ấy trở về! Mau lên!”

“Tiểu thiếu gia, cô ta muốn hại cậu, không thể......”

“Đem cô ấy tìm trở về!”

Tần Hải sửng sốt một chút.

Dù sao anh ta vẫn luôn nhìn tiểu thiếu gia lớn lên từ nhỏ, Tạ An từ trước đến nay đều trầm mặc, cũng không thường xuyên biểu đạt ý tứ của bản thân, rất ít thấy cậu bé bộc lộ rõ ràng là bản thân thích gì hay muốn gì.

Tạ An lo lắng, đầu đều là mồ hôi, nhưng vẫn cố chấp kêu lên:

“Thư ký Tần, nhanh nhanh đi tìm chị gái kia trở về đây! Vừa rồi do tôi bị mắc nghẹn, là chị ấy vỗ lưng giúp nhuận khí, thư ký Tần chú trách oan chị ấy rồi!”

Tầm mắt Tần Hải chậm rãi dừng ở hộp cơm được ăn dở trên mặt bàn kia, cuối cùng anh ta cũng phục hồi tinh thần lại.

Lập tức cho người đuổi theo, nhưng ai biết được cô ấy đã đi đâu rồi.

Lúc Tạ Trì Thành trở về, liền thấy dáng vẻ Tạ An đang rầu rĩ không vui.

Tần Hải tiến lên lần lượt đem những chuyện xảy ra nói qua một lần, khuôn mặt còn đầy vẻ áy náy.

“Thật xin lỗi, giám đốc, là sai lầm của tôi, tôi sẽ lập tức bảo người đi tìm cô ấy”

“Không cần. Anh đi xuống trước đi.”

Tần Hải lập tức lui ra, trong văn phòng chỉ còn lại có Tạ Trì Thành và Tạ An.

“Daddy, có thể tìm chị gái đó về đây được không?”

Tạ Trì Thành kéo ra ghế dựa ngồi xuống, đôi mắt thâm trầm, nói: “Vì sau lại muốn cô ta trở về.”

Tạ An từ trước đến nay luôn có chút sợ hãi daddy nhà mình, nhưng mà nghĩ đến chị gái kia, cậu vẫn cố lấy hết can đảm, nói:

“Chị ấy là nhân viên công ty, không thể không phân rõ trắng đen liền vô cớ đuổi người ta ra khỏi công ty như vậy được.”

“Con nói chuyện hộ cho người ta ư?”

“Daddy......”

“Cho ta một cái lý do đáng tin phục.”

“Daddy, lần trước con đã tìm ra được lỗ hổng của dữ liệu, cha hãy đồng ý với con một yêu cầu này, hiện tại con sẽ fix lỗi ngay lập tức.”

Tạ Trì Thành cong môi, chỉ là cái mỉm cười này không có một chút độ ấm.

Tạ An có chút sợ hãi nụ cười mỉm này của daddy, lần trước daddy lộ ra nụ cười như có như không này, người đối diện với nụ cười đó đã lập tức phá sản trong vòng ba ngày.

Nhưng mà Tạ An cắn răng, cậu vẫn cố kiên trì không thay đổi lời nói.

Cuối cùng, Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Cha đồng ý với con.”

Có được sự đồng ý của daddy, tâm trạng Tạ An cũng tốt lên, tiếp tục ôm notebook nghiêm túc làm việc.

Tạ Trì Thành đi ra bên ngoài, Tần Hải lập tức đi tới, thấp giọng nói: “Ông chủ, có cần tôi chạy đi điều tra thông tin về người phụ nữ kia không?”

Một người phụ nữ có thể có được sự đồng tình của thiếu gia tuyệt đối không đơn giản.

Ít nhất theo Tần Hải đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy một ai có thể làm được, ngay cả mẹ ruột của tiểu thiếu gia cũng không được.

Tần Hải theo Tạ Trì Thành đã rất nhiều năm, vô cùng cẩn trọng, rất rõ ràng tầm quan trọng của tiểu thiếu gia với ông chủ.

Tạ Trì Thành có sự bài xích rất nghiêm trọng với phụ nữ, Tần Hải đã cho rằng đời này cũng không thể thấy ông chủ nhà mình có vợ con.

Không nghĩ tới 6 năm trước lại nhảy ra một vị hôn thê, một năm sau còn có thêm một cậu con trai.

Tuy rằng ông chủ luôn bày ra mặt lạnh với tiểu thiếu gia, nhưng Tần Hải biết ông chủ chỉ là không biết cách biểu đạt tình cảm cha con mà thôi.

Mà vị hôn thê kia của tổng giám đốc thì......

Tần Hải từ chối nghĩ đến đôi mắt đầy vẻ hám lợi và dối trá của vị hôn thê tổng giám đốc , nếu không phải do sinh được tiểu thiếu gia thông minh lanh lợi như vậy, chỉ sợ ngay cả thân phận vị hôn thê cô ta cũng không giữ nổi.

Tạ Trì Thành trầm tư một lát rồi nói: “Điều tra một chút, thêm vào đó, tìm thêm vài người vệ sĩ đi theo Tiểu An, tôi không hy vọng thằng bé sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.”

“Vâng, ông chủ.”

Sau khi Diệp Như Hề bị đuổi ra khỏi Long Đằng thì trực tiếp rời đi.

Cô biết là bị hiểu lầm, nhưng Tạ Trì Thành cũng sẽ không tin tưởng cô, chi bằng bớt chút sức lực, một lần nữa tìm công việc mới, cô không có thời gian để phẫn nộ.

Chỉ là, trong lúc cô vội vàng chạy tới bệnh viện, lại bị bác sĩ báo lại, Nhạc Nhạc bị người thân của cô mang đi.

Diệp Như Hề lập tức ngơ ngác.

Từ sau khi cô ngồi tù, đã đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người rồi, căn bản không có cái gì gọi là người thân cả.

Cô vì để không ai tìm được mình, nên không hề tiết lộ hành tung của mình với bất cứ ai.

Nhưng thế mà bác sĩ lại nói, người kia tự xưng là mẹ cô, là bà ngoại của đứa trẻ, nên đã đem người mang đi

Diệp Như Hề cũng không dám nữa chần chừ, trực tiếp tìm đến khu nhà Phú Cẩm, nơi đó vốn dĩ chính là nhà cô.

Cửa không khóa, như là đã biết trước cô sẽ tìm tới vậy.

Diệp Như Hề trực tiếp đẩy của ra, liền thấy trong phòng khách đã có bóng người quen thuộc đang ngồi đó.

Vu Bình nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trên khuôn mặt cay nghiệt không tỏ vẻ có chút kinh ngạc nào.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Như Hề, nói: “Tìm tới rồi? Tốc độ còn rất nhanh đó.”

Diệp Như Hề nắm chặt tay, nói: “Nhạc Nhạc đâu rồi?”

“Tại sao ra tù sớm rồi lại không đánh tiếng với người trong nhà một tiếng vậy?”

Ngay từ 6 năm trước, Diệp Như Hề đã thấy rõ bộ mặt thật của bà mẹ kế này, ngay cả chút cảm tình cuối cùng trong lòng cô cũng biến mất.

Nếu không phải vì để báo đáp ân tình của cha mình, cô sẽ không nghe lời như thế.

Diệp Như Hề cũng không phải con gái ruột của cha Diệp, mẹ của cô là Hứa Như năm đó gả cho cha Diệp thì cũng đã mang thai trước.

Nhưng cha Diệp năm đó cũng không hề ghét bỏ Hứa Như, nhất quyết đón bà về, mới bảo vệ được đứa con riêng là Diệp Như Hề này.

Cho nên, chẳng vì sau đó cha Diệp và mẹ mình ly hôn, ông một lần nữa cưới Vu Bình, mẹ cô cũng chưa bao giờ trách cứ cha Diệp.

Thậm chí còn ở thời điểm mình bị bệnh nặng sắp qua đời, cầu xin cha Diệp đem cô mang đi.

Diệp Như Hề nhớ rất rõ những gì mẹ cô đã dặn dò trước lúc bà ra đi, cho nên sau khi cha Diệp gặp tai nạn xe cô rồi trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện, cô vẫn ở lại căn nhà này chờ ông ấy tỉnh dậy.

Ngay cả khi mẹ kế và con gái bà ta đối xử với cô không tốt, cũng không nghĩ tới chuyện rời đi.

Cho đến khi mẹ con hai người này tự tay tống cô vào tù.

“Bà đưa Nhạc Nhạc mang đi đâu rồi?”

Những gì mang nợ cha, cô đã trả đủ, nhưng Nhạc Nhạc là điểm mấu chốt cuối cùng của cô, ai cũng không thể đυ.ng vào!

Vu Bình buông chén trà, mang vẻ chán ghét nói: “Đây là thái độ của mày khi nói chuyện với mẹ mình hay sao?”

Diệp Như Hề châm chọc nói: “Bà vốn không phải mẹ tôi.”

“Quả nhiên là đồ không có giáo dục, nhà tù không dạy dỗ mày cho tử tế đã thả mày ra rồi, vì sợ bị người ngoài nói con gái nhà họ Diệp chúng ta không có giáo dục, từ nay về sau, mày hãy ở lại nơi này.”

Diệp Như Hề kinh ngạc, “Ý của bà là gì?”

“Ngay cả cái đồ nghiệt chủng kia...... mày cũng không cần lo lắng, tao đã sắp xếp cho nó chuyển viện rồi, tìm được bác sĩ tốt hơn, nếu mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ cho nó tiền trị liệu, nếu không hậu quả mày rất rõ ràng.”

Diệp Như Hề không có ngây thơ đến mức cảm thấy Vu Bình không nhẫn tâm nhìn cô và con mình bơ vơ nên mới chịu đựng đưa hai mẹ con về.

“Không cần, tôi có thể tự mình chăm sóc con bé, đem Nhạc Nhạc trả lại cho tôi, nếu không, tôi sẽ lật lại bản án.”

Sắc mặt Vu Bình không đổi, bà ta nói: “Mày nói bậy cái gì thế, tự mình đã làm sai chuyện, còn muốn được chạy thoát? Tại sao tao lại nuôi dạy ra đứa con gái như mày nhỉ!”

Diệp Như Hề còn là cô bé của 6 năm trước , cô đã sớm không còn sợ hãi trước mấy lời nói như vậy rồi.

Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Đưa Nhạc Nhạc trả lại cho tôi, tôi và con tôi căn bản không hề muốn có chút liên hệ nào với các người.”

Vu Bình tự thấy bản thân đã xử lý mọi chuyện rất tốt, không tồn tại khả năng lật lại bản án, liền trấn định lại rồi nói: “Không có người nào sẽ tin tưởng lời mày nói đâu.”

“Phải không? Năm đó tôi tình nguyện chịu ngồi tù, bà thật sự cho rằng tôi không có để lại một nước đi nào sao?” Diệp Như Hề nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Vu Bình lập tức biến đổi.