Chương 318: Học Tra Phản Công (16)

Gia đình chú Diệp rời khỏi biệt thự và. dùng số tiền còn lại ở bên ngoài thuê một một chỗ để ở.

Bởi vì cuộc sống không suôn sẻ, họ muốn thấy Diệp thị bị đàn áp, họ muốn thấy Diệp thị cũng không suôn sẻ.

Nhưng mà ngày thứ hai thức dậy, bên phía Diệp thị vẫn như bình thường, không có động tĩnh gì.

Chú Diệp nhíu mày, "Cao tầng Diệp thị tôi còn không hiểu chắc? Chỉ là một đám giá áo túi cơm*[Chê những kẻ tầm thường, thân thể chỉ làmột cái giá áo và cái túi cơm chứ không làm nên trò trống gì cho ai cả.] cố gắng giả bộ vậy thôi.

Ba người bọn họ chống đỡ đến mười giờ, Official Website của cục quốc gia cuối cùng cũng thông báo.

"Cha, bọn họ đăng thông báo rồi!" Diệp Giai có chút kích động.

Vẻ mặt u ám mấy ngày nay của chú Diệp rốt cuộc cũng dịu đi, khóe miệng mỉm cười thoải mái mở phần mềm xã hội, search ra tên Weibo của Cục Quốc gia-

[ Cục Quốc gia đã chính thức hợp tác với Diệp gia, Tiểu Biên thật sự là mong chờ cảnh này, trái tim, trái tim! ]

Nụ cười nơi khóe miệng chú Diệp đông cứng lại.

“Không thể nào!” Điện thoại trong tay trực tiếp rơi xuống đất.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì, mấy cảnh sát đã gõ cửa nhà, "Diệp tiên sinh, ông dính dáng đến vụ án bắt cóc, xin theo chúng tôi đi một chuyến phối hợp điều tra."

Tin tức phá sản của chú Diệp còn chưa hết hot, chuyện bắt cóc người ta rất nhanh đã bị lục soát ra.

Nhất là người bị bắt cóc là Diệp Thần của Diệp thị.

Ngay cả bạn bè thân thiết của chú Diệp đều vạch rõ quan hệ với hắn.

Bên này, Diệp Thần bị bắt cóc hai mươi ba giờ, rốt cục cũng được cứu ra.

"Nhanh lên, chuẩn bị một chút." Diệp Thần và chuyên viên phân tích Lý vừa trở lại công ty liền vội vã phân phó cho cao tầng Diệp thị, "Các người liên lạc với cục quốc gia, hiện tại còn kịp . . ."

Hai người nói xong, phát hiện cao tầng Diệp thị đều không nói gì, vẻ mặt kì quái.

"Làm sao vậy?" Diệp Thần và chuyên viên phân tích Lý nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt đại biến, "Có phải việc hợp tác với cục quốc gia xảy ra vấn đề hay không."

"Không có vấn đề, không có vấn đề!" Cao tầng Diệp thị lập tức lắc đầu, "Đại tiểu thư đã giải quyết rồi."

"Cái gì?" Câu nói này vừa ra, đừng nói chuyên viên phân tích Lý, ngay cả Diệp Thần cũng sửng sốt sau nửa ngày, "Chị tôi giải quyết, mọi người không nói đùa chứ?"

"Đây là hợp đồng và các phương án." Cao tầng Diệp thị lấy hợp đồng ra.

Chuyên viên phân tích Lý lập tức nhận lấy.

Hợp đồng và phương án rất hoàn mỹ, tìm không ra một chỗ sai nào.

“Tôi biết mọi người rất giỏi.” Diệp Thần suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Nếu không, tình huống của Diệp thị mà mọi người phân tích cho tôi trước đây sẽ không chính xác như vậy.”

Câu nói này vừa ra, cao tầng Diệp thị càng thêm kỳ quái: "Thiếu gia, chúng tôi phân tích tình huống cho cậu lúc nào cơ."

Diệp Thần càng thêm ngơ ngác, hắn trở lại phòng làm việc của mình, lấy ra tài liệu cậu cất giữ bấy lâu nay. "Nhìn đi, chính là những cái này, các người để chị tôi đưa cho tôi!"

Cao tầng Diệp thị đi tới nhìn một chút, vẻ mặt chấm hỏi như anh da đen "Thiếu gia, cái này thật sự không phải chúng tôi đưa cho đại tiểu thư." (Cái meme hỏi chấm mà mọi người hay dùng ó)

"Không phải là mọi người vậy là ai . . ." Diệp Thần nói tới chỗ này, bỗng nhiên dừng lại.

Không phải bọn họ, vậy cũng chỉ còn lại Diệp Thiều Hoa.

Mà bên này, chuyên viên phân tích Lý cầm tài liệu Diệp Thiều Hoa đưa cho Diệp Thần, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Một đám người đưa mắt nhìn nhau.

**

Bên này, Ninh Vân Sơ đang tạm biệt thầy Lâm.

Thầy Lâm vô cùng thưởng thức tài năng của Ninh Vân Sơ.

"Vân Sơ, con thật không muốn ra nước ngoài học cùng ta sao?" Nhìn thấy Ninh Vân Sơ không có ý tứ muốn đi du học cùng hắn, có chút tiếc hận, "Vừa vặn con cùng Giai Giai đi cùng."

"Không, thầy ạ." Ninh Vân Sơ thu hồi lại bản vẽ của mình, cẩn thận rửa sạch sẽ ngón tay, mới nói: "Con còn có chuyện khác phải làm."

"Được rồi " Nghe thế, thầy Lâm cũng không có cách nào, "Vậy thầy mang Giai Giai đi."

Hắn quay người, chuẩn bị đi.

Phát hiện Ninh Vân Sơ đang cầm một bức tranh được đóng khung cẩn thận.

Chỉ là vô tình thôi nhưng hắn đã choáng váng.

"Vân Sơ, đây là em vẽ?" Hắn mở miệng, ngữ khí có chút kích động.

Ninh Vân Sơ là học trò thông minh nhất mà hắn nhận, hắn tin tưởng chỉ cần Ninh Vân Sơ chịu đi theo ông, sau này sẽ phát triển tốt hơn.

Nhưng Ninh Vân Sơ lại có một ưu điểm lớn nhất, đó là linh tính của tranh sơn dầu là không đủ.

Nhưng bây giờ trong tay Ninh Vân Sơ là một bức tranh sơn dầu, tuy rằng phong cách vẽ cọ không điêu luyện như bậc thầy sơn dầu, nhưng lại có phúc khí!

Nếu như tỉ mỉ mài giũa một chút, nhất định có thể trở thành một bậc thầy của các bức tranh sơn dầu.

Cũng không trách thầy Lâm kích động như vậy.

Nghe được lời nói của thầy Lâm, Ninh Vân Sơ nhàn nhạt nở nụ cười, "Cái này à, không phải em vẽ, là một bạn học của em vẽ."

Là bạn của Ninh Vân Sơ, chắc là học ở trung học Vân Thủy..

Thầy Lâm kích động nói: "Em có phương thức liên lạc của em ấy không?"

Ninh Vân Sơ nhìn hắn, có chút kỳ quái, "Thầy, không phải thầy biết cô ấy sao?"

"Thầy biết?" Thầy Lâm cũng rất kỳ quái, hắn tìm tòi tất cả mọi việc trong đầu, đều không tìm ra người có phong cách vẽ tương xứng, nếu như hắn biết rõ, sớm đã lừa gạt người ta vào dưới trường của hắn rồi.

"Chính là Diệp Thiều Hoa đó." Ninh Vân Sơ cười đến vô cùng ôn hòa, "Người thân của Diệp Giai, thầy ở chỗ của Diệp Giai nhất định đã gặp qua cậu ấy, em nghe nói trước cậu ấy giống như muốn bái sư thầy . . ."

Thầy Lâm mở to hai mắt nhìn, cuối cùng cũng tìm thấy cái tên Diệp Thiều Hoa trong trí nhớ.

Hắn đối với Diệp Thiều Hoa không có nhiều ấn tượng, nhưng phần lớn đều không phải là ký ức tốt đẹp.

Thứ hắn theo đuổi suốt đời là có thể dạy một người học việc xuất sắc. Ninh Vân Sơ miễn cưỡng đạt đến yêu cầu của hắn, nhưng còn thiếu một chút.

Hiện tại thật vất vả mới phát hiện một người kế tục.

Lại không nghĩ rằng . . . Trước đó, trong lúc vô tình mình đã từ chối người ta!

Hắn nhìn Ninh Vân Sơ, sau nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.

Mà Ninh Vân Sơ nhìn hắn chậm rãi đi xuống lầu, nụ cười nhẹ trên mặt lập tức biến mất, anh nhìn bức họa trong tay, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng từ từ tiêu tán.

Cầm điện thoại lên, bắt đầu liên hệ với Diệp Thiều Hoa.

Hai người đều chưa lựa chọn được trường ưng ý.

Hắn đang muốn hỏi cô muốn vào trường nào.

**

Chú Diệp bị giam nửa tháng, bởi vì hắn không gây thương hại đến Diệp Thần và chuyên viên phân tích Lý, cục cảnh sát mới thả người ra.

Nửa tháng bị người ta lạnh lùng chế giễu, trong lòng chú Diệp trở nên vô cùng vặn vẹo.

Hắn về đến nhà là bắt đầu chỉ trích mẹ Diệp cái này làm không tốt, cái kia không làm tốt.

Diệp Giai ngồi ở ghế sô pha, vô cùng chờ mong đến ngày mai, cô ta cố gắng nhịn cũng vì đi du học với Thầy Lâm.

"Đám người Diệp Thần, chờ đi, chờ ngày Y đi khỏi, xem bọn hắn làm gì được!" Chú Diệp vừa xem tivi vừa làm ồn, cầm điều khiển từ xa muốn tắt ti vi, không nghĩ rằng hắn ấn nhầm.

Đó là kênh Quốc gia xuất hiện trên đài truyền hình, khuôn mặt của Diệp Thiều Hoa chình ình trên đó.

Sắc mặt chú Diệp tối đen, lúc đầu muốn tắt đi.

Lúc này, người chủ trì vừa vặn nói một câu!

"Diệp tiểu thư, không biết lúc trước, sao cô lại nghĩ tới danh hiệu tên Y?" Người chủ trì thoạt nhìn vô cùng sùng bái người hắn đang phỏng vấn, "Trước khi biết đó là cô, tôi chưa bao giờ nghĩ Y là người Trung Quốc, dù sao vẫn còn trẻ như vậy, tương lai cũng có thể mong đợi được…”

Đằng sau nói cái gì, chú Diệp và Diệp Giai đều không nghe thấy.

Biểu tình bây giờ của họ rất giống nhau.

Diệp Thiều Hoa là người có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của khoa học công nghệ Trung Quốc hiện nay?

Vẻ mặt họ vô cùng kinh ngạc, không thể tin tưởng được, dù Diệp Giai không hiểu rõ về những cái này, nhưng từ trong miệng của Cao Hằng biết rõ về mấy cái này.

Cô ta một mực tự xưng là ngoại trừ thân phận, Diệp Thiều Hoa mọi thứ cũng không thể sánh bằng mình.

Nhưng kể từ kỳ thi thử, Diệp Thiều Hoa ở trường học nhảy lên thành học thần!

Bây giờ còn lắc mình biến hoá thành Y!

Diệp Giai hiện tại không biết mình đang có tâm tình gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới lúc trước cô ta chạy tới hỏi Diệp Thiều Hoa, vì sao vẫn chưa trở lại xin lỗi ba cô ta, cô ta liền hận không thể chui xuống lỗ.

Ngay cả nhà họ Diệp cũng thế này, huống chi là chính chú Diệp.

Hắn hiện tại đã bắt đầu hối hận, tại sao phải rời khỏi Diệp thị.

Thật vất vả đến ngày hôm sau, Diệp Giai vội vàng thu thập hành lý đi tìm thầy Lâm.

Cô ta hiện tại một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này tiếp tục chờ đợi.

Tin tức của Diệp Thiều Hoa tràn lan khắp các con phố và ngõ hẻm cũng như trên Internet. Chỉ bằng cách trốn ra nước ngoài, cô ta mới có thể thoát khỏi cái bóng của Diệp Thiều Hoa.

Cô ta ở sân bay đợi rất lâu, rốt cục thầy Lâm cũng đến.

Diệp Giai thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bực mấy ngày nay rốt cục cũng xuất hiện một tươi cười, "Thầy, em . . ."

Không nghĩ tới thầy Lâm trực tiếp vượt qua cô ta, nhìn về phía quầy phục vụ, "Chờ chút, Diệp Giai, em xem, kia có phải Diệp Thiều Hoa không?"

"Mấy ngày nay thầy không liên lạc được với em ấy." Thầy Lâm không nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Diệp Giai cứng, chỉ hưng phấn nói: "Thầy nhớ em là họ hàng với em ấy, em có thể giúp thầy hỏi một chút hay không, em ấy có nguyện ý làm đệ tử thân truyền của thầy không, thầy sẵn sàng dạy học cho em ấy suốt đời."

Nụ cười trên mặt Diệp Giai dần dần ngưng đọng.

Nhưng thầy Lâm không phát hiện, vẫn còn nói tiếp, "Em ấy là học sinh có thiên phú nhất thầy từng gặp. . ."

Đáng tiếc, Diệp Thiều Hoa cuối cùng vẫn không đáp ứng thầy Lâm.

Vì thuyết phục Diệp Thiều Hoa, thầy Lâm trực tiếp hủy bỏ quyết định du học.

Một mực ở lại nước, cơ hồ mỗi ngày đều tới cửa thuyết phục Diệp Thiều Hoa.

Hắn không có nhiều thời gian để dạy các học sinh khác.

Diệp Giai, dần dần cũng bị giới tranh sơn dầu đưa vào quên lãng, chú Diệp gom góp một khoản tiền để cô ta tổ chức một buổi triển lãm tranh, nhưng tất cả đều bị mất trắng, không ai thèm đoái hoài đến tác phẩm của cô ta.

Vì ngân sách quá lớn, nhà họ Diệp đã hết số tiền còn lại, nợ nần chồng chất, phải dọn vào ngôi nhà gỗ.

Cả một nhà bọn họ, tất cả đều phải ra ngoài làm việc và kiếm tiền, thỉnh thoảng họ bất giác dừng lại khi nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thần và những người đứng đầu nhà họ Diệp ở màn hình lớn trên đường phố.

Hối hận nhìn màn hình.

Nhưng ai cũng biết rằng cuộc đời của họ không có cách nào xoay chuyển được.

[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo vệ Diệp Thần, hệ thống ban thưởng 700 tích phân, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, để Diệp thị khởi tử hồi sinh, hệ thống ban thưởng 5000 tích phân! ]

[ Đinh! Hệ thống số 008 vì kí chủ phục vụ, 5 700 điểm đã đến sổ sách, rời khỏi thế giới! ]

Lần này, Diệp Thiều Hoa không do dự, trực tiếp lưu lại phục chế thể rồi rời đi.