Chương 13

Bác sĩ Dương tiến đến kiểm tra vết thương cho Thẩm An Nhiên.

Thấy cô không có gì đáng lo ngại về sức khoẻ nên ông ta chỉ sát trùng vết thương ở tay cho cô, ân cần băng bó lại. Mọi động tác chuyên nghiệp đến vô cùng, từng miếng băng quấn quanh ngón tay nhỏ nhắn của cô.

Xong việc, bác sĩ Dương đứng dậy đối diện với hắn, cúi người cung kính báo cáo tình hình của cô.

_" Thiếu gia, cô gái này chỉ là bị thương ngoài da, nhưng theo như tôi kiểm tra sơ qua thì trên người cô gái này có rất nhiều vết bầm tím, hình như là bị khá lâu rồi."

_" Vết bầm tím".

_" Vâng!"

Sở Dực chau mày nhìn bác sĩ Dương.Tại sao trên người cô lại có vết bầm tím chứ. Nghe tới đó, hắn kích động đi đến chỗ cô, hắn nhẹ nhàng vén tay áo cô lên.

Quả nhiên, trên cánh tay của cô có vết bầm tím, hắn nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn của hắn phải bị như vậy khiến hắn bất giác đau lòng.

Từ khi nào hắn lại có cảm giác lo lắng cho một người như vậy. Bản thân hắn cũng không hề biết cảm giác này đối với cô là gì.

_" Tất cả ra ngoài đi".

Nghe hắn nói vậy, bác sĩ Dương cũng không dám ở lâu. Cúi đầu cung kính chào hắn rồi rời đi.

Sở Trang Vương chợt nhìn thấy cô gái nằm trên giường kia rất quen, hình như là gặp ở đâu rồi thì phải.

_" Cậu chủ Vương, chúng ta đi thôi".

Quản gia Ân nhắc nhẹ Sở Trang Vương nên rời đi thì hơn.

Mọi người đã rời khỏi căn phòng. Chỉ còn lại Sở Dực và người con gái trước mặt.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô khiến Sở Dực cảm thấy nhói lòng, một con người từ trước đến nay vốn không hề có cảm xúc, ấy vậy hôm nay lại vì cô mà đau lòng.

Thẩm An Nhiên trong lúc mơ màng nhớ đến cảnh Vũ Hy và Tɧẩʍ ɖυ Du thay nhau đánh đập cô, hai hàng nước mắt của cô lại rơi xuống, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy ga giường. Toàn thân Thẩm An Nhiên run rẩy, miệng không ngừng thốt ra hai chữ đừng đánh.

_" Đừng...đừng đánh tôi..."

Sở Dực nhanh nhẹn lập tức nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng.

_" Đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không ai dám làm gì em"

Nghe thấy lời này. Trong cơn mơ cô giống như được cứu vậy. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy tay hắn không buông. Thẩm An Nhiên đã nín khóc nhưng vẫn còn tiếng thút thít như trẻ con.

_" Hức...mẹ..."

Sâu trong tiềm thức của cô vẫn luôn nhớ đến bóng dáng hiền hậu của mẹ cô.



_" Ngoan, đừng khóc".

Hức...

Sở Dực cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Hắn đưa tay lau đi nước mắt vẫn còn động trên mi của cô.

Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với em.

Hắn tự đặt câu hỏi nhưng vẫn chưa có câu trả lời thích đáng.

Sáng hôm sau. Ánh sáng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ chiếu vào gương mặt xinh đẹp của cô. Thẩm An Nhiên lờ đờ mở mắt, cơn đau đầu lập tức truyền đến khiến đầu óc cô nhức nhối.

Nhìn sang bên phải thì bắt gặp bóng dáng cao lớn của người đàn ông, vẫn là chiếc mặt nạ đó, cô có chút thất vọng vì vẫn chưa nhìn thấy gương mặt thật của hắn.

_" Tỉnh rồi à?"

Giọng nói của hắn khàn khàn, nhưng lại vô cùng ấm áp. Bàn tay to lớn của hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô. Thẩm An Nhiên rụt tay lại, lập tức ngồi dậy, bối rối nói.

_" Anh...anh ở đây từ khi nào?"

Thẩm An Nhiên có chút sợ hãi thụt lùi ra phía sau, lưng cô va chạm với cái gối mềm đằng sau thì cô mới dừng lại.

_" Từ tối hôm qua".

Hắn nhã nhặn trả lời cô.

Cái gì, anh ta ở đây từ tối hôm qua, không lẽ hắn đã canh chừng cho cô ngủ từ đêm qua. Sao có thể chứ, rõ ràng hôm qua mình vẫn ở Thẩm gia kia mà.

_" Anh...đã đưa tôi về sao?"

_" Ừ...không muốn hửm?".

Thẩm An Nhiên nghe hắn nói vậy lập tức đưa tay xua xua vài cái phản bác.

_" Không...không phải...ý tôi là ...cám...cám ơn anh đã đưa tôi về".

Cô ngại ngùng cúi mặt xuống cố ý không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn.

_" Chỉ vậy thôi sao?". Hắn nhẹ giọng cất tiếng.

_" Hiện tại tôi không có tiền, nhưng nếu anh muốn thì tôi sẽ trả".

Cô ngây thơ trả lời một cách hồn nhiên mà không hiểu ý của câu nói đó.



_" Nhà tôi không thiếu tiền".

_" Cũng đúng". Cô tỏ vẻ không vui trước mặt hắn khiến hắn bất giác cười nhẹ. Nụ cười quyến rũ rất có sức hút.

_" Nhưng em có thể làm một việc để cảm ơn tôi". Sở Dực vừa nói vừa nở nụ cười lưu manh.

_" Là gì?".

_" Em hôn tôi đi".

Hôn?

Thẩm An Nhiên nghe hắn nói một từ hôn đã khiến cô mặt đỏ ửng đến vành tai rồi. Toàn thân cô khẽ run nhẹ, tay cô bấu chặt lấy ga giường.

_" Sao? không phải vừa lúc nãy em muốn cám ơn tôi hửm?"

Cô khẽ gật đầu.

Sở Dực nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ. Không phải hôn thôi sao, Thẩm An Nhiên cô đây làm được. Cô từ từ tiến về phía hắn, cả người của cô dường như sắp ngã về phía hắn rồi.

Thấy cô chậm chạp, Sở Dực một tay dùng lực kéo cô về phía mình, bá đạo đặt cô ngồi lên bụng dưới của hắn, hai chân cô tự động tách ra hai bên hông của hắn.

Tư thế hiện giờ của hai người thật sự rất ái muội. Sở Dực dịu dàng nâng bàn tay cô lên hôn nhẹ một cái.

Thẩm An Nhiên không kìm được mà run nhẹ.

_" Nào~ hôn đi, khoảng cách gần như vậy rồi".

Cô từ từ sát gần vào mặt hắn, cánh môi cô nhẹ nhàng áp lên môi hắn.

Sở Dực gần như đạt được thứ mình muốn, hắn dùng lưỡi tách hàm răng của cô ra, đưa lưỡi vào trong khoang miệng của cô mà thăm dò.

_" uhm~"

Cái lưỡi không xương như con rắn không ngừng khuấy đảo trong khoang miệng cô, hắn mạnh mẽ mυ"ŧ mát lấy cái lưỡi ướt đẫm của cô, liếʍ hết mật ngọt trong khoang miệng.

Nụ hôn nồng cháy của hai người kéo dài khá lâu. Thẩm An Nhiên cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, đưa tay đánh vào ngực hắn.

Sở Dực hắn cũng cảm nhận được là hắn sắp hút hết dưỡng khí của cô rồi, hắn luyến tiếc nhả môi cô ra kéo theo sợi chỉ bạc mỏng manh lấp lánh, đôi môi hoa anh đào của Thẩm An Nhiên xưng nhẹ.

Hắn tựa đầu vào hõm cổ của cô mυ"ŧ nhẹ một cái.

_" ưm~...đừng cắn".

Trên chiếc cổ trắng nõn đã xuất hiện dấu hôn mà hắn để lại. Thẩm An Nhiên cũng đã đọc rất nhiều bộ tiểu thuyết ngôn tình khác nhau, cũng ngầm hiểu rằng hành động này của hắn là đang đánh đấu chủ quyền, từ giờ trở đi cô đã là của hắn.