Chung Diệc Nhiên cũng không khó chịu trước thái độ của cô. Hắn nghiêng người tựa vào ghế sofa, thản nhiên ra lệnh nói, "Cởi mũ xuống."
Diệp Dao do dự vài giây, cuối cùng vẫn là làm theo lời hắn, chiếc mũ bị cô nắm chặt trong tay.
Gương mặt lộ ra, bị hắn nhìn chăm chú vào khiến cho cô cảm thấy vô cùng bất an, giống như chiếc khiên vừa dựng lên đã bị kẻ thù vô tình gỡ xuống, làm cả người cô đều cứng ngắc không biết phải làm sao.
"Không biết Chung tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Diệp Dao cố gắng giả bộ bình tĩnh hỏi, nhưng lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi. Bàn tay đang đặt trên đầu gối của người đàn ông gõ nhẹ mấy cái, ánh mắt như một tia laze chiếu thẳng lên người cô, tuỳ ý đánh giá từ đầu đến chân.
"Mấy năm không gặp, đương nhiên là muốn tìm em ôn chuyện rồi."
Diệp Dao gần như run lên bần bật dưới ánh mắt săn mồi của hắn, cô nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh đáp, "Bây giờ tôi sống rất tốt, cảm ơn Chung tổng quan tâm."
Chung Diệc Nhiên cười khẽ một tiếng, dường như rất thích thú với sự sợ hãi của cô. Hắn thậm chí còn gật đầu một cái, giọng điệu thở dài nói, "Đúng là khá tốt, đã kết hôn rồi, còn có một gia đình nữa..."
Diệp Dao cắn chặt môi, sống lưng hoàn toàn run lên trước lời kế tiếp của hắn.
"Tôi khônh biết là ba mẹ em còn chết mà sống lại cơ đấy."
Diệp Dao đã sớm biết người đàn ông này tìm cô để làm gì, nhưng mà đến khi thực sự trải qua khoảnh khắc này, cô mới biết là mình vẫn sợ hãi đến nỗi không thể đối mặt nổi.
Giọng nói của người đàn ông không còn sót lại một chút độ ấm nào, giống hệt như hai năm về trước, dùng giọng điệu mệnh lệnh thản nhiên nói với cô, "Cởϊ qυầи áo ra."
Cả người cô bắt đầu phát run, môi gần như va lập cập vào nhau, giọng nói hoảng sợ đáp, "Chung tổng... Tôi, tôi đã kết hôn rồi..."
Chung Diệc Nhiên vẫn không hề dao động, hắn nhếch môi cười ngả ngớn, giọng nhạo báng nói, "Kết hôn? Là lừa chồng em rằng em có một người ba làm đầu bếp? Hay là có một người mẹ làm giáo viên đã về hưu?"
Lúc này thì Diệp Dao đã hoàn toàn suy sụp, cô nức nở cầu xin hắn, "Tôi sai rồi... Cầu xin ngài hãy buông tha cho tôi..."
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ngả người dựa lên ghế sofa phía sau, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối không thể nhìn thấy rõ.
Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc của cô, chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một.
"Diệp Dao... Không phải em đã quên rồi chứ? Hai năm trước tôi đã nói... Đừng để cho tôi gặp lại em... Nếu không thì... gặp một lần, chơi một lần!"