Chương 7

Xe taxi dừng lại trước cửa một khách sạn 5 sao. Diệp Dao xuống xe, lấy điện thoại ra nhắn tin cho một người.

Sau khi nhận được tin nhắn đáp lại thì cô tắt di động đi, đút vào trong túi xách rồi ngẩng đầu nhìn lên toà nhà được thiết kế xa hoa.

Diệp Dao hít vào một hơi thật sâu, làm chuẩn bị tâm lý một lúc mới có thể bình tĩnh bước vào bên trong.

Nhân viên lễ tân xác định số phòng cho cô, sau đó trực tiếp dẫn cô vào thang máy.

Tấm gương lớn trong thang máy phản chiếu lại hình dáng của người phụ nữ lúc này. Cô mặc một bộ quần áo giản dị nhưng lại che phủ kín mít từ đầu đến chân. Áo dài tay màu trắng, quần jeans dài, trên đỉnh đầu còn đội một chiếc mũ rộng vành gần như che phủ nửa gương mặt.

Quan trọng nhất là từ trên xuống dưới đều toả ra cảm giác căng thẳng, cơ thể gần như cứng đờ theo bản năng đi theo phía sau nhân viên phục vụ.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Diệp Dao được dẫn tới phía trước một căn phòng rộng lớn gần như chiếm hết một nửa hành lang. Chính xác là phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

"Chung tiên sinh đang ở trong phòng, ngài ấy dặn dò nếu cô đến thì cứ mở cửa đi vào là được."

Diệp Dao gật đầu đáp, "Cảm ơn."

Đối phương nhanh chóng xoay người rời đi.

Cách một cánh cửa, nghĩ đến người đàn ông đang đợi ở bên trong, trái tim cô không khỏi nhảy lên điên cuồng vì sợ hãi.

Cô lại lần nữa hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại vài giây mới có đủ dũng khí đưa tay ra, đặt thẻ phòng lên chốt khoá điện tử.

Cánh cửa mở ra, nhìn vào bên trong chỉ thấy một màu tối thui, bởi vì tất cả rèm cửa đều đã bị kéo kín mít lại. Chỉ có một nơi là có ánh sáng, đó là chiếc sofa đặt bên cạnh giường đang được một chiếc đèn ngủ chiếu vào.

Chung Diệc Nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, hắn dường như không quan tâm mà tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình máy tính trong tay.

Sau khi xử lý xong thêm ba phần văn kiện nữa, lúc này hắn mới đóng laptop lại rồi đặt sang một bên.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào thân ảnh đang đứng ở giữa phòng, hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Diệp Dao nắm chặt túi xách trong tay, toàn thân nổi da gà giống như bị một con mãnh thú nhìn trúng.

"Cô Diệp mặc như thế này, là sợ tôi sẽ làm gì cô sao?"

Người đàn ông chống cằm, trong giọng nói là vẻ cười nhạo không chút che giấu.

Diệp Dao đứng yên không nhúc nhích, cũng không mở miệng đáp lại hắn.