Chương 4

Diệp Dao chưa bao giờ cảm thấy chỉ ăn một bữa cơm thôi cũng gian nan đến vậy.

Ngoài lần đầu tiên chủ động chào hỏi ra, lúc sau người phụ nữ chỉ trầm mặc cúi đầu ăn cơm, không nói thêm lời nào, cũng không dám ngầng đầu lên nhìn người đàn ông kia.

Chung Diệc Nhiên ngồi trên ghế, thần thái tự nhiên giống như hắn mới là chủ nhân của nơi này. Căn phòng nhỏ không thể che khuất được khí tràng cường đại và bề ngoài cao quý của hắn.

Trịnh Khiêm lấy ra chai rượu quý nhất trong nhà, mang cốc ra cùng cấp trên uống rượu trò chuyện. Diệp Dao biết người đàn ông kia từ ăn mặc ở đều yêu cầu rất cao, vậy mà lúc này hắn lại như không có việc gì cười nói chuyện với chồng cô, không hề có một chút chê bai hay không hài lòng nào.

Diệp Dao ngơ ngẩn nghĩ, cô không bao giờ có thể tưởng tượng có một ngày lại nhìn thấy Chung Diệc Nhiên trong căn phòng nhỏ tầm thường của cô.

Rượu quá ba tuần, người đàn ông giống như vô ý đưa mắt lướt qua đỉnh đầu đang cúi gằm của người phụ nữ. Hắn cười tủm tỉm khen ngợi nói, "Trưởng phòng Trịnh đúng là có phúc khí, tay nghề của phu nhân rất không tồi."

Tửu lượng của Trịnh Khiêm rất bình thường, lúc này đã ngà ngà say, gương mặt đỏ rực lên cười ngơ ngác nói, "Chung tổng quá khen, nếu là hợp khẩu vị của ngài thì hoan nghênh ngài sau này lại tới thưởng thức."

Diệp Dao đột nhiên nghe hai người đàn ông nhắc đến mình, ngón tay đang cầm đũa của cô không nhịn được khẽ run lên.

Đúng lúc này cô lại nghe chồng mình nói tiếp, "Ba vợ của tôi là đầu bếp, cho nên..."

Không đợi anh ta nói tiếp, Diệp Dao đã vội ngắt lời, "Ông xã, anh uống nhiều rồi, nói chuyện linh tinh với cấp trên để làm gì!"

Người đàn ông kia lại nheo mắt nhìn cô, giọng điệu có chút cười cợt nói, "Đầu bếp à..."

Trong lòng Diệp Dao vô cùng hoảng loạn, cô vội vàng cụp mắt xuống, đứng dậy nói, "Để tôi đi làm thêm hai món trộn nữa."

Hơn 9 giờ tối, tài xế riêng của Chung Diệc Nhiên gọi điện tới, nói là đã ở dưới lầu chờ hắn.

Hai vợ chồng Trịnh Khiêm tiễn hắn đến cửa thang máy.

"Hôm nay nếu có chỗ nào chiêu dãi chưa chu toàn, mong Chung tổng thông cảm cho vợ chồng tôi."

Trịnh Khiêm đầy mặt tươi cười nhìn hắn, Chung Diệc Nhiên cũng nhếch môi, có ý chỉ nói, "Trịnh phu nhân nấu ăn rất ngon, nào có gì mà chiêu đãi không chu toàn."

Lại nhắc đến cô, Diệp Dao không thể không đáp lại nói, "Ngài khách khí rồi..."

Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, nếu không cẩn thận nghe có khi còn không không rõ.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Chung Diệc Nhiên nhấc chân đi vào.

Người phụ nữ đã thay một bộ quần áo rộng thùng thình đứng cúi đầu, từ góc độ của hắn nhìn xuống có thể thấy một đoạn cổ trắng nõn mảnh khảnh.

Giống như là một chú nai con đang đưa cổ ra, chờ mãnh thú hung hăng há miệng ngậm đi.

Vừa ngoan ngoãn lại vừa ngon miệng.