Chương 10

Chung Diệc Nhiên nhìn cô, biết rõ những lời của Diệp Dao chỉ là một cách để kéo dài thời gian. Nhưng mà hắn vẫn thoải mái cho phép cô được giãy giụa một lần cuối cùng.

"Chung tổng... nếu ngài muốn bất cứ điều gì khác... Tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực để..."

Người đàn ông nhếch môi, nhẹ nhàng ngắt lời cô, "Cô Diệp, tôi không cần em dạy tôi phải muốn gì..."

Hắn giơ tay nới lỏng cà vạt trên cổ, thái độ của hắn đã bắt đầu có một chút không kiên nhẫn.

"Nếu em không muốn tôi cũng không miễn cưỡng." Giọng điệu của hắn rất tuỳ ý, nhưng lại khiến cô thấy lạnh sống lưng, "Chỉ là tôi sẽ nói sự thật cho Trịnh Khiêm biết, sau đó thuận tiện bảo phòng tài vụ kết toán tiền lương tháng này cho anh ta luôn."

Nói xong, không đợi Diệp Dao kịp phản ứng, hắn đã cầm điện thoại lên. Chỉ mất vài giây đầu dây bên kia đã vang lên tiếng người đáp lại, Chung Diệc Nhiên nhẹ giọng nói, ""Thư ký Triệu... Tôi có một việc muốn giao cho cô..."

Diệp Dao lập tức bổ nhào vào bên chân hắn, vội vàng kéo cánh tay của hắn mà nói, "Tôi đồng ý! Chung tổng, cầu xin ngài hãy buông tha cho chồng tôi!"

Người đàn ông cụp mắt xuống, rõ ràng nhìn thấy nước mắt trong suốt đang dâng đầy trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô.

Hắn chậc một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, ném di động lên mặt bàn.

Chung Diệc Nhiên khẽ nhướng mày, đưa tay nhấc cằm cô lên, một lần nữa mệnh lệnh nói, "Cởi!"

Diệp Dao hoãn lại cảm xúc hốt hoảng trong ngực, cô từ từ đứng dậy, cắn môi nhìn thẳng vào hắn.

"Ngài muốn tôi làm gì cũng được, nhưng mà..."

Người phụ nữ hít sâu một hơi, dùng ngữ khí thương lượng cẩn thận cầu xin nói, "Hy vọng ngài có thể nói cho tôi biết, giao dịch này phải kéo dài bao lâu đây?"

Cho dù là trước kia cô đi theo hắn, cũng là có thời hạn hợp đồng rõ ràng. Trên đời này sợ nhất là chờ đợi không có điểm cuối, nếu như cô biết trước mình phải chịu đựng đến khi nào, thì ít nhất trong lòng cô vẫn còn tồn tại một chút hy vọng.

Người đàn ông ngước mắt, thấy được biểu cảm mong đợi trên mặt cô. Trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù là đi săn cũng không thể bức con mồi đến vách đá, nếu không thì mất nhiều hơn được.

Thế là hắn híp mắt, trao cho cô một tia hy vọng, "20 lần, bất cứ lúc nào cũng phải thoả mãn tôi."

Diệp Dao có chút không tin nổi sự hào phóng của hắn, cô còn tưởng rằng... Nhưng mà người phụ nữ vội vàng dằn sự vui mừng trong lòng xuống, gấp không chờ nổi đáp ứng điều kiện của hắn.

"Được. Tôi đã biết."