Chương 50: Lại nói đến chuyện nhà Hán (7)

Edit: Hiên Viên Linh

Bây giờ cách mùa xuân cũng không xa, cũng có nghĩa là Trương Yên lại lớn lên thêm tuổi, mười hai tuổi mặc dù cũng không tính là lớn, nhưng nếu là khuê nữ của nhà dân chúng bình thường thì cung đã đến tuổi nói chuyện hôn sự.

Lễ nghi thời Chu nói rằng là nam tử ba mươi mới cưới, nữ tử hai mươi mới gả, không riêng gì triều nhà Chu mà đây cũng là tập tục của hai triều đại trước nhà Chu, so với những nham tử trẻ tuổi mới vừa nhược quá thì người có sức hấp dẫn cực mạnh của nam nhân như Cơ Phượng mới phù hợp với thẩm mỹ của Đắc Kỷ, nam nhân đầu tiên của nàngcó tính cách như Doanh Chiêu, vẻ ngoài như Cơ Phượng, những người sau đại khái cũng tương tự như vậy. Dạng người tốt như Lưu Doanh này, thật sự nàng cũng không có gì hào hứng.

V384 được Đắct Kỷ bảo đảm, trong lòng mới xem như được an ủi một chút, kỳ thật nếu như trước mặt không phải là Đắc Kỷ, có khả năng nó sẽ áp dụng phương pháp còn kịch liệt hơn, được rồi, nếu nó biết chọn lựa thì nó cũng không muốn loại kí chủ như Đắc Kỷ này. Dù gì, nó cũng chỉ là một hệ thống được chế tạo ra, hoàn thành nhiệm vụ mới là mục tiêu duy nhất của nó, có thể nói ở vài thế giới trước Đắc Kỷ có thể nói là làm việc không đàng hoàng, thậm chí là lượi dụng sức quyến rũ của chính mình để đầu cơ trục lợi.

Nhưng mà hồ ly chính là loại sinh vật vừa lười biếng tùy tính, lại cực kỳ thông minh giảo hoạt như vậy, những chuyện sử dụng một phần lực là có thể làm được, trừ phi cố gắng một chút là có thể có lợi ích cực lớn, bằng không chúng nó sẽ không hao phí một chút tinh lực dư thừa nào.

Ngược lại, Lữ Hậu không trách tội nàng vì chuyện của Thẩm Thực Kỳ, dù sao khi đó bạch chỉ đã cố gắng áp chế chuyện này xuống, họa Kim Lâu Tử* này là do

Lưu Doanh, bà cũng không hiểu nổi bắt đầu từ khi nào mà nhi tử của mình có lực khống chế Vị Ương cung mạnh mẽ đến vậy, cho dù Yên Nhi không nói, hắn cũng vẫn biết rõ.



* Kim Lâu Tử: theo quan niệm phương đông Kim Lâu được coi là tuổi hạn, có 4 loại Kim Lâu là: Kim Lâu Thân: Nghĩa là kỵ với bản thân mình, Kim Lâu Thê: Nghĩa là kỵ vợ,

Kim Lâu Tử: Kỵ con, Kim Lâu Súc: Là loại kỵ chăn nuôi gia súc

Ngoài dự đoán , Lữ Hậu không buồn bực, cũng không có tức giận, thậm chí có ý buông ra một chút quyền hành, chuyện này so với chuyện Trương Yên chứng kiến hoàn toàn bất đồng, Đắc Kỷ suy nghĩ một chút, cũng liền hiểu rõ, đieđ@nl3quyYd0no một nữ nhân nếu không nhẫn tâm tới trình độ nhất định, lúc nào cũng sẽ ôm một chút kỳ vọng với con cái của mình, ban đầu Lưu Doanh chỉ là một Đế vương yếu đuối, chỉ nhìn thấy “người lợn” cũng có thể sợ hãi đến bị bệnh thì đương nhiên Lữ Hậu sẽ không dám uỷ quyền cho hắn, chỉ khi nào bà thấy được mạt cường thế của nhi tử thì mặc dù có một chút lo lắng bị đoạt quyền, nhưng làm mẹ, nàng vẫn là sẽ vì nhi tử trở nên cường thế mà cao hứng.

Điều nàu cũng khiến Đắc Kỷ suy giảm một chút hứng thú, nàng là linh vật do thiên địa tạo thành, không có cha mẹ, cũng chưa từng có nam nhân nào kiến nàng cam tâm sinh con dưỡng cái vì hắn, nàng hoàn toàn không thể lý giải những gì mà cha mẹ có thể hi sinh cho con cái của loài người, nếu như Lữ Hậu cứ tiếp tục độc ác như cũ thì ngược lại nàng sẽ cảm thấy tiêu sái hơn.

Đương nhiên, Đắc Kỷ cảm thấy như vậy, nhưng Trương Yên lại không cảm thấy thế, sau khi xảy ra chuyện của Thẩm Thực Kỳ, Lưu Doanh cũng không khỏi cảm thấy mất tự nhiên khi đối mặt với Lữ Hậu, chuyện liên quan đến Trương Yên cũng nên cẩn thận.

Một mùa đông bận rộn lại thanh nhàn, rất nhanh đã đến đầu xuân, cũng đến thời điểm Đắc Kỷ bị đưa đi, Lưu Doanh thoạt nhìn là thở phào nhẹ nhõm, Đắc Kỷ biết là vì cái gì, nàng cũng rất bất đắc dĩ, một nam nhân bình thường cũng cần thư giải, nàng không có lòng dạ nào đi đánh vỡ quan hệ với hắn, đương nhiên cũng không có tâm tư chiếm hết thời gian của hắn.

Nhưng chính hắn lại không thể buông ra, thỉnh thoảng đi sủng hạnh phi tần trong cung nhưng phần lớn cũng mất hứng mà về, làm cho nàng cũng có chút hoài nghi vị đế vương hoang da^ʍ nam nữ chẳng phân biệt trong trí nhớ của Trương Yên kia có phải là nam nhân trước mặt này- chỉ cần nhìn thị nhữ nhiều hơn vài lần bị nàng phát giác, đều luôn cố tỏ ra vẻ đứng đắn xoay tầm mắt đi hay không.

Thân phận của Trương Yên vẫn là quá bất tiện, Đắc Kỷ tự biết nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nhưng nhất thời lại không tìm được cớ ở lại trong cung, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng muốn nghĩ nữa, đi theo Lỗ Nguyên Công chúa lên xe ngựa.

Vị trí Hoàng hậu đương nhiên là không thể bỏ trống, mặc dù cuộc hôn sự này tới hoang đường, nhưng nói thế nào, đây cũng liên quan đến thể diện của Tuyên Bình Hầu, Lữ Hậu chỉ nói Hoàng hậu có bệnh, nên không dùng thân phận thực sự để đưa Trương Yên về Tuyên Bình Hầu phủ, mà giả xưng là con gái của cố nhân, đến cửa tìm nơi nương tựa.

Kỳ thật đơn giản hơn một chút, nói thẳng là con gái riêng, hoặc thứ nữ thϊếp sinh, lý do nào cũng tự nhiên hơn lý do này, nhưng thân phận ở thời đại này nói lên tất cả, chờ đến khi Hoàng hậu trong cung "Bệnh qua đời", Trương Yên phải sống nhờ thân phận này cả đời, mặc dù người sáng suốt cũng có thể nhìn ra là thế nào, nhưng nhất định phải chú ý đến điểm này một chút.

Trên đường trở về, Lỗ Nguyên Công chúa vẫn luôn sít sao cầm lấy tay Đắc Kỷ, giống như là nắm một trân bảo đã mất mà lại tìm thấy được, nhìn qua nàng tiều tụy hơn so với bất cứ lúc nào, nhưng hai mắt lại sáng kinh người, Đắc Kỷ thuận theo bị nàng cầm lấy tay, một lát sau, lại bị kéo vào trong lòng ôm thật chặt không buông ra.

"A Yên chịu khổ, chịu khổ ..." Lỗ Nguyên Công chúa kêu nhũ danh của Trương Yên, giọng nói khàn khàn.

Đắc Kỷ nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ của nàng, nhu thuận nói: "Không chịu khổ, chỉ là nhớ a mẫu, còn nhớ phụ thân." Nàng nói hai vị huynh trưởng của Trương Yên, bọn họ không thích nàng, mà Trương Yên cũng không phải rất thích hai thứ xuất huynh trưởng này.

Lỗ Nguyên Công chúa đương nhiên là không chú ý đến điểm này, mặc dù đã có đệ đệ bảo đảm, nhưng trong ngoài cũng đều nói Hoàng hậu được độc sủng nhiều ngày như thế, mà hai tháng nay đồng sử cũng thực sự không có ghi chép lại chuyện đệ đệ sủng hạnh bất kì phi tần nào, d!3n$aNl&êqu#dono nàng không ngừng nhớ lại mẹ đẻ của Trương Yên, một mỹ nhân khiến người ta không

dám nhìn thẳng, cũng bị phu quân mua lại từ tay một vị quý tộc ở Tần Quốc khi mới mười hai tuổi, cho đến khi chết, cũng chỉ độc sủng vỏn vẹn năm năm, nếu như năm đó phụ hoàng nhìn thấy là nàng, có lẽ nàng sẽ là một Thích phu nhân khác, mà không phải nhận kết cục thê thảm như Triệu Cơ.

Khi đυ.ng chạm đến một nữ nhân, nam nhân có thể có vài phần tự chủ nhờ tính cách của hắn, nhưng khi đυ.ng chạm đến một mỹ nhân tuyệt sắc, thì chỉ cần là nam nhân bình thường, tự chủ hắn cũng bằng không. Từ trước đến nay Yên nhi là ngoại sinh nữ của đệ đệ, nhưng có thể từ sau khi nàng nói chuyện Yên nhi chính là thứ nữ do một người thϊếp sinh ra, vài ngày này đệ đệ thật sự không chạm vào nàng sao?

Lỗ Nguyên công chúa càng nghĩ càng sợ, nhưng thấy khuôn mặt của tiểu cô nương ngây thơ lại hiểu chuyện, vẫn là không thể hỏi trực tiếp ra, mà lo lắng lại cẩn thận lựa lời mà nói.

Đắc Kỷ có thể nhìn ra tâm tư của Lỗ Nguyên Công chúa, kỳ thật nàng rất ít gặp qua nữ nhân viết rõ hai chữ yếu đuối, dễ bắt nạt trên mặt như nàng ấy, tuổi gần bốn mươi mà vẫn ngây thơ vẫn còn một thân thiếu nữ ngây thơ ngu ngốc, khiến cho nàng nhịn không được muốn trêu chọc nàng ấy một chút.

Phần lớn những câu Lỗ Nguyên Công chúa hỏi đều vô cùng hàm súc, Đắc Kỷ đáp lộn xộn lại lập lờ nước đôi, mặt của Lỗ Nguyên công chúa càng ngày càng trắng, trong lòng Đắc Kỷ bật cười, nhưng khi nàng vừa muốn mở miệng giải thích, liền nghe Lỗ Nguyên Công chúa gần như là đổi giọng trở nên bén nhọn vang lên: "Máu, tại sao lại có máu ở đây!"

Đắc Kỷ ngừng một lát, đột nhiên phát hiện ra một chút không đùng, nàng sững sờ ngẩng lên đưa tay xuống thăm dò, chạm đến dịch thể sền sệt, đầu ngón tay tựa dương chi bạch ngọc dính một vết máu đỏ tươi, nhìn qua quả thực có chút ít chói mắt diễm lệ.

Lỗ Nguyên công chúa nhìn chằm chằm vết máu kia, Đắc Kỷ mở to hai mắt, có chút hoang mang nói: "A mẫu?"

"Yên Nhi, con nói cho a mẫu biết, có phải cậu...có phải cậu bắt nạt con hay không?" Ánh mắt của Lỗ Nguyên Công chúa đều có chút hồng, lực bóp cổ tay Đắc Kỷ không tự chủ mà tăng lên.

Đát Kỷ a một tiếng, lắc đầu, nói: "A mẫu, cậu không có bắt nạt con, con cũng không biết máu chảy từ nơi nào ra, rõ ràng cũng không đau..."

"Không đau cũng..." Lỗ Nguyên Công chúa nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hơn nữa khả năng này còn vô cùng lớn.

Trương Yên có nguyệt sự.

Mỗi một triều đại đều có một tiêu chuẩn riêng, Hán triều vừa mới trải qua loạn thế, chiến sự mấy chục năm không hề ngơi nghỉ khiến cho binh sĩ giảm mạnh, nhu cầu cấp bách hiện nay là gia tăng nhân khẩu, quả phụ giữ trinh tiết đều không được công nhận, quả phụ tái giá còn có thể được triều đình trợ cấp, nữ tử chỉ cần đến nguyệt sự, ngày xuất giá liền không xa.

Lỗ Nguyên công chúa không hề nghĩ tới mình vừa mới tiếp nữ nhi trở về từ chỗ đệ đệ, liền phải lo lắng hôn sự cho nàng, nhất thời buồn vui lẫn lộn, mà Đắc Kỷ nhìn chằm chằm phụ thân trên danh nghĩa cùng hai vị huynh trưởng một hồi lâu, có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Nam nhân gần bốn mươi tuổi gần vẫn tuấn mỹ như cũ không thể bắt bẻ, khí chất quanh thân lắng đọng trở nên rất thành thục, tựa như rượu ngon mùi vị hoàn hảo, hai huynh trưởng đã được phong hầu huynh trưởng một cao, một nhỏ, ai cũng tuấn mỹ chói mắt, diiễnndàànleêquyýđđôôn vị cao hơn kia là một thanh niên nghiêm túc thận trọng, tuấn dung lạnh lùng, vị nhỏ hơn là một thiếu niên oai hùng- đúng loại nàng yêu nhất, giữa lông mày còn lộ ra vẻ cương quyết và bất nhẫn, như bình thường, cho dù không thể đoạt được tất cả thì nhất định nàng cũng muốn trêu chọc một chút.

Dựa theo luân thường đạo lý của con người, nếu như nàng thật sự làm như vậy, có lẽ người khác còn chưa kịp đàm luận, thì nàng đã bị đánh chết. Người và yêu khác biệt, vạn vật đều có thể thành yêu, yêu có nhiều loại hơn so với người, hơn phân nửa linh vật thành yêu đều có chấp niệm của chính mình, cho nên thích làm gì thì làm, mà con người thì không kẻ nào không luận mạnh yếu, từ nhỏ đã bị các loại luân thường đạo lý, các loại quy củ trói buộc, mà ngay cả đất đai cũng là người mạnh làm vua, một câu kia người mạnh làm vua kia cũng là do con người định ra.

Chỉ đánh giá bằng một cái chớp mắt, nhưng lại nghĩ đến hơi nhiều, Đắc Kỷ mở to hai mắt, núp ở sau lưng Lỗ Nguyên công chúa, nhỏ giọng kêu một câu a phụ, còn hai vị huynh trưởng kia, chỉ là nhanh chóng nhìn thoáng qua, mang theo vài phần bất an gật đầu với bọn họ.

Thiếu niên oai hùng kia tựa như vốn đã mang một cơn giận, sau khi bị Đắc Kỷ

hành lễ lấy lệ, mày đẹp nhíu lại, đang chuẩn bị phát tác, lại bị thanh niên nghêm túc một tay ấn lên vai hắn, chỉ có thể căm giận bất bình trừng Đắc Kỷ một cái.

Nếu ở tại những gia đình bình thường, thì thứ tử lớn lối như vậy đã sớm bị đương gia chủ mẫu sửa trị, nhưng lúc này Lỗ Nguyên Công chúa đang mấp máy môi, nhỏ giọng nói vài câu với Trương Ngao, Trương Ngao cũng không chú ý đến hành động của hai nhi tử, sau khi nghe Lỗ Nguyên Công chúa nói, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía tiểu cô nương đang rụt đầu lại, trên mặt lại hiện lên vài phần đỏ ửng, thấy mắt hạnh của nàng khẽ mở to, con ngươi trong suốt mang theo vẻ ngây thơ cùng bản năng xấu hổ, cũng không nhịn được mím môi lộ ra một nụ cười, đưa tay sai hạ nhân mang nàng trở về phòng thay quần áo.

Khi Đắc Kỷ khi trở về xiêm y đã dơ bẩn, lúc này đang khoác áo choàng lông dài của Lỗ Nguyên công chúa, vừa vặn che đi một, ngũ quan của nàng thanh mỹ, mặc áo khoác lông truyết trắng dài của Lỗ Nguyên Công chúa ở trên người hơi có vẻ cồng kềnh, nhưng không thấy khí, chỉ có tinh xảo.

Nhìn bóng lưng của tiểu cô nương, Trương Ngao nhịn không được nghĩ, trong thiên hạ này, có lang quân nhà ai có thể xứng đôi với nữ nhi của hắn đây?