Edit: Hiên Viên Linh
Cơ Phượng xuất thân từ võ tướng thế gia, theo cách nói của Cơ lão tướng quân, là sinh ra một con sói con đòi nợ, ba bốn tuổi đã trêu chó chọc mèo, năm sáu tuổi gây chuyện sinh sự, mười một mười hai tuổi ra chiến trường, vốn dĩ cho rằng có thể chỉnh lại tính tình, không nghĩ đến hắn vừa nhìn thấy máu đã không dùng lại được, thành kẻ điên đánh trận, trên hai mươi tuổi lấy vợ cho hắn, buổi tối đầu tiên sau tân hôn, hắn bị Cơ lão tướng quân bắt được trong phòng của một quả phụ, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Cơ gia mấy đời trấn thủ biên quan, vì thế tính tình của nam nhân Cơ gia không khỏi nội liễm, nhưng đến lượt Cơ Phượng, tính tình đều ngược lại, Cơ lão phu nhân khóc cũng sắp mù mắt, đến khi hai đời thê tử của hắn đều chết không rõ nguyên nhân, hắn lại mang thêm tiếng khắc thê, ngoại trừ những tiểu môn hộ đồng ý gả nữ nhi cầu vinh ra e rằng cuộc đời này của hắn cũng không thú nổi một tức phụ vừa lòng hợp ý, nhị lão tức giận đến mặc kệ, vì vậy từ đó Cơ Phượng cứ phóng túng như vậy đến hiện giờ.
Cơ Phượng lại không cảm thấy mình phóng túng, bình sinh hắn yêu nhất là đánh trận, sau đến là yêu sắc đẹp, những tiểu cô nương cánh tay còn to không bằng cây tăm kia có gì mà đẹp đâu chứ? Còn những người có tiếng quả phụ mà hắn từng qua lại, đơn giản chỉ vì như vậy sẽ không có gánh nặng.
Tiểu cô nương còn trinh trắng chỉ cần ngủ qua liền cố chấp, bỏ rơi cũng không được, quả phụ đơn độc đã lâu thì khác, chỉ cần trên giường không có trở ngại, trên cơ bản cũng sẽ không muốn chơi trò tình cảm với ngươi, chơi cũng phóng khoáng.
Tây Bắc có câu châm ngôn: khiếu quả phụ môn bái đa liễu tao báo ứng (vụиɠ ŧяộʍ với quả phụ nhiều tất gặp báo ứng), Cơ Phượng ban đầu không tin, hiện tại hắn đã tin, đối với dung nhan của mỹ nhân dưới thân, hắn cảm giác mình đã thật sự gặp báo ứng.
"HOA...DUNG...CÔNG...CHÚA..." Cơ Phượng nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ từng chữ.
Ánh mắt Đắc Kỷ quyến rũ như tơ, đưa tay vòng qua cổ của Cơ Phượng, hơi thở thơm như hoa lan thổi hơi bên tai hắn: "Là thϊếp thân đây, đến một câu nói thϊếp thân cũng không có lừa tướng quân nha."
Phò mã đời thứ ba của Hoa Dung công chúa là Lục công tử của Chu Quốc công phủ, Chiêu Đế băng hà đã một tháng,
TruyenHD Cảnh Nguyên đế cũng xác thực đáp ứng cho Đắc Kỷ đi ra biệt trang ngoài thành ở tạm, chỉ có thể nói Cơ Phượng ở Tây Bắc lâu ngày, không biết
rõ sự tình trong Kinh Thành.
Cơ Phượng mắt lạnh nhìn Đắc Kỷ, không nói một lời, hắn biết rõ chính mình trước vừa cự hôn, Cảnh Nguyên đế chắc chắn mất hứng, nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, đường đường là một công chúa, cho dù là danh tiếng hư chút ít, thế nhưng lại có thể làm ra này loại chuyện không biết liêm sỉ này, hiện thời hắn mạo phạm công chúa, không muốn thú cũng phải thú.
Đắc Kỷ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ý tưởng của Cơ Phượng, cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, ôn nhu nói: "Tướng quân không cần nghĩ bản cung quá xấu, ngươi không muốn thú, ta cũng không muốn gả, nhưng chúng ta cũng đã từng nói chuyện cưới xin, cũng coi như là có duyên phận, lại gặp tư thế oai hùng của tướng quân, nếu không thể làm một đêm phu thê với tướng quân, Hoa Dung chỉ sợ sẽ phải tiếc nuối thật lâu ."
Lông mày của Cơ Phượng dựng ngược, đẩy Đắc Kỷ ra, Đắc Kỷ cũng thuận thế dựa về trên giường, lộ nửa chân ngọc ra nhẹ nhàng đá vào đầu vai Cơ Phượng, ánh mắt quyến rũ liếc qua, giọng nói ai oán: "Tướng quân, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, sao có thể vô tình như vậy chứ?"
"Chỉ mong công chúa sẽ nhớ rõ câu nói một đêm phu thê" Cơ Phượng cười lạnh một tiếng, "Công chúa muốn vào cửa Cơ gia, cũng đừng quên cái danh khắc thê của Cơ Phượng ta."
Mái tóc đen mượt tựa thác nước của Đắc Kỷ xõa ra trên giường đỏ thẫm, môi đỏ mọng xinh đẹp nhếch lên, chân ngọc nhẹ giơ lên, từ đầu vai của Cơ Phượng đưa xuống đến cơ bụng rắn chắc, hành động này vừa vô cùng quyến rũ
lại vừa khiến người ta giận sôi lên, Cơ Phượng cắn răng, giọng nói cũng có chút trầm khàn: "Ngươi, yêu tinh!"
Cười nhẹ một tiếng, Đắc Kỷ nhấc chân đá một cước vào dưới bụng của Cơ Phượng @@, nàng nhanh chóng đứng dậy nhân lúc hắn còn đang đau, chân trần mà chạy ra vài bước, một lát quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, nói:"Lễ tạ lỗi của Tướng quân rất có thành ý, bản cung nhận lấy, nếu thân thể Tướng quân đã không thích hợp, vậy cũng không phiền Tướng quân đưa bản cung hồi phủ ."
Cơ Phượng cắn răng, ánh mắt cháy bóng giống như là muốn ăn thịt người nhìn bóng lưng nàng rời đi.
Chiêu Đế băng hà, tân đế không có binh quyền, mấy vị thân vương rục rịch, mục đích Cơ Phượng vào kinh lần này là phò tá Cảnh Nguyên đế lên ngôi, cho nên dẫn theo mười vạn đại quân, đóng quân ở cách Kinh thành mười dặm, diĩĩ ênđà àaan lêêêq uýuu đôôn Chu Bình và Vương Thịnh vốn cho rằng Đại tướng quân nhà mình có được mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, ít nhất cũng phải hưởng thụ mấy ngày mới quay lại đại doanh, không ngờ ngay ngày hôm sau đã xanh mặt vén mành trướng.
Lúc đó bốn năm tướng lĩnh quân Tây Bắc đang tụ hội cùng một chỗ đánh bài bạc, tất cả mọi người đều đã quen Cơ Phượng phóng túng bên ngoài, khi quay về quân doanh lại trở thành một hòa thượng khổ hạnh, ở trong quân đừng nói bài bạc, ngay cả uống rượu cũng bị cấm, Chu Bình mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, vừa muốn khoe hôm nay hắn gặp may, đã thấy tròng mắt u ám của chủ soái nhà mình.
Mỗi người đều bị lột quần áo, trói trên mặt đất, Cơ Phượng chiếu quân lệnh phạt mỗi người
mười mấy roi, cơn tức giận trong lòng mới xem như vơi đi chút ít, mấy người bị đánh đến gào khóc thảm thiết, xong việc một hàng nằm trong quân y trướng chửi má nó. ^ ^
Chu Bình cũng nghĩ không ra, những thứ khác không nói, chỉ nói mới từ chỗ mỹ nhân kia trở về, chủ soái nhà mình lấy hỏa khí như vậy từ đâu ra? Chẳng lẽ là bị mỹ nhân đùa giỡn, chưa ăn đến miệng, cho nên tức giận? Việc này cũng không thích hợp a, trên cổ tướng quân đầy những vết đỏ mờ ám kìa.
Vương Thịnh đi đến cùng hắn bước ra ngoài, quay đầu ngó xung quanh một chút, hạ thấp giọng nói: "Mặt của Đại tướng quân nhà chúng ta thối giống chư bị người khác chơi đùa vậy, hay là hôm qua còn chưa làm xong chuyện đã bị người nhà của vị mỹ nhân bắt gian, trước kia không phải là chưa từng xảy ra chuyện này."
Vừa nghĩ vậy, Chu Bình liền rất đồng tình với chủ soái nhà mình, đang muốn nói gì đó, bên ngoài liền nghe thấy tiếng ầm ĩ, hắn vươn dài cổ hỏi Y quan vừa mới bước vào: "Bên ngoài có chuyện gì vậy? Tiểu quả phụ gì vậy?"
Y quan ngó ra bên ngoài, trên mặt cũng có chút tò mò "Nói là thôn trang bên ngoài doanh trại kia vừa có một tiểu quả phụ vào ở, vài người trong doanh cưỡi ngựa đi nhìn, tất cả trở về đều ngốc rồi, nói tiểu quả phụ kia xinh đẹp đến không giống người thường, mà là hồ ly tinh biến hình."
Ngoài kinh thành ngoài không có nơi nào thích hợp để đại quân hạ trại, vì thế mười vạn quân Tây Bắc đều chen chúc ở mảnh đất bên ngoài những thôn trang. Biệt trang ngoài thành đa số đều do những gia tộc tôn quý mua lại, thời điểm nhàn hạ đến đây hít thở không khí, vài thôn trang xung quanh đều không có người nào ở, đột nhiên có người chuyển vào đã có thể khiến người ta để ý.
Trong lòng Chu Bình tự nhủ vị tiểu quả phụ kia của tướng quân mới được gọi là xinh đẹp đến không giống người thường, bây giờ nghĩ lại mới phát giác có chỗ không đúng, hắn trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu với Vương Thịnh, có lẽ nhà tiểu quả phụ kia khϊếp sợ uy thế của tướng quân, xem này không phải là đem tiểu quả phụ đưa đến trước mắt tướng quân sao?
Hoa Dung công chúa có vài cái hoàng trang được Chiêu Đế ban thưởng, nhưng Đắc Kỷ lại
không có đi, mà ngược lại chọn biệt trang ngày thường chỉ dùng để an trí những thiếu niên xinh đẹp này.
Lưu Vân cho rằng Đắc Kỷ là muốn mấy người thiếu niên trong biệt trang này, d*Đlê33&quý
TruyenHDônnđ vừa đến liền nhỏ giọng phân phó vài người thiếu niên kia đi chuẩn bị, Đắc Kỷ nhìn vài người thiếu niên cúi đầu bày ra bộ dáng ủy khuất khó tả, còn một vị thiếu niên đặc biệt xinh đẹp đang cố gắng làm nũng lấy lòng, ngược lại nàng cũng cảm thấy mới lạ, vì thế cho phép mấy người ca hát, bóp vai, đấm chân.
V384 che mắt, cảm thấy trái tim mình có chút không chịu nổi, cũng may một màn trước mắt này mọi người cũng nhìn mãi thành quen rồi, thậm chí vài người thiếu niên còn trộm nhìn Đắc Kỷ, cảm thấy vị công chúa hư hỏng, trụy lạc này còn có hương vị hơn só với trước kia.
Thiếu niên đặc biệt xinh đẹp kia là Dương Châu Tri phủ dâng lên, hắn vỗn dĩ là ở Quan Quán (tên quán hát nha), gọi là Nguyệt Nhi, bởi vì hắn vô cùng xinh đẹp, Dương Châu Tri phủ vốn để cho chính mình hưởng thụ, lại được hạ nhân nhắc nhở, mới biết đưa đến phủ Công chúa. Nguyệt Nhi không thích nam nhân, lại càng không thể tiếp nhận việc bị nam nhân đề xuống dưới thân, cho nên hắn là thiếu niên nhàn nhã có vị trí an ổn nhất trong số những nam sủng mà Hoa Dung công chúa nuôi, cũng giỏi tranh thủ tình cảm nhất.
Đắc Kỷ xác thực không nhìn trúng thiếu niên nhu mì điềm đạm, nhưng nàng thích ánh mắt đầy dã tâm của Nguyệt Nhi, tựa như một tiểu hồ ly con còn non nớt, cũng mặc kệ hắn một bên bóp vai, một bên vây quanh nàng nịnh nọt lấy lòng.
Nguyệt Nhi càng cao hứng , thanh âm đề nén đến ôn nhu lại dễ thương, tựa ở bên tai Đắc Kỷ nói chuyện, đúng lúc này, gian ngoài truyền đến một trận huyên náo, Đắc Kỷ chợt nhíu mày, đến rồi sao?
Quả nhiên không lâu sau bóng dáng của Cơ Phượng liền xuất hiện ở ngoài cửa, vừa thấy tình cảnh bên trong, hô hấp của hắn cứng lại, những lời lời muốn nói cũng không nói nên lời, hắn vừa mới quay lại quân doanh liền nghe nói Đắc Kỷ cũng đuổi theo, sẽ ngụ ở ngoài doanh, cho rằng nàng còn chưa hết hi vọng, không nghĩ đến người ta trái ôm phải ấp, thấy hắn vào, bộ dáng còn rất kinh ngạc.
"Sao Đại Tướng Quân lại rảnh dỗi đến noi này của bản cung vậy?" Đắc Kỷ cố làm ra vẻ không rõ, khẽ nghiêng đầu, vành tai vừa lúc chạm vào cánh môi xinh đẹp của Nguyệt Nhi, gò má Nguyệt Nhi đỏ lên, tình ý khó nén hôn lên vành tai trắng nõn của nàng, Đắc Kỷ cho phép hắn khẽ hôn, trong thủy mâu mang theo ba phần trêu chọc liếc Cơ Phượng một cái, "Vẫn là, đêm qua chuyện phu thê không làm đủ, tìm đến bản cung lại tiếp mấy đêm nữa sao?"
Sắc mặt Cơ Phượng xanh lét, không nói một lời xoay người rời đi, sau lưng còn có thể nghe thấy giọng nói bất mãn mang theo ý làm nũng của Nguyệt Nhi nói: "Công chúa, đừng nhìn cái tên đại ngốc kia, Nguyệt Nhi không đẹp sao? Nguyệt Nhi rõ ràng còn đẹp mắt hơn tên đại ngốc kia..."
"Nguyệt Nhi, không thể không lễ phép đối với Tướng Quân như vậy."
Giọng nói ôn nhu của nữ nhân vang lên, lại không thể làm tan cơn tức.
Mặt Cơ Phượng đều xanh, bi thương quay đầu lại, liếc mắt một cái vừa chống lại đôi mắt dịu dàng mỉn cười của Đắc Kỷ, vẻ mĩ mạo của Hoa Dung công chúa trên thế giới này không có thứ hai, chỉ tiếc cái liếc mắt khuynh quốc này dùng cho một tên tiểu bạch kiểm.
Lưu Vân vỗ vỗ ngực, hạ thấp giọng nói: "Điện hạ, nhìn bộ dáng kia của Đại Tướng Quân cũng giống Tề Tam công tử? Theo nô tỳ thấy, nhất định là bị ngài mê hoặc rồi!"
V384 muốn nói thối lắm, độ hảo cảm của Cơ Phượng vốn là 0 điểm, ngủ một đêm thật mới được mười điểm, câu nói đầu tiên của Đắc Kỷ đã làm mất đi mười điểm đó, bây giờ còn để cho Cơ Phượng thấy hành vi phóng đãng kia, độ hảo cảm chỉ sợ, chỉ sợ... “ân?”
Nó không dám tin nhìn mười điểm độ hảo cảm vừa mất mà giờ lại có được, lại nhìn lại bóng lưng Cơ Phượng, chỉ cảm thấy bóng lưng kia tràn ngập cố sự.
“Tất cả nam nhân đều bỉ ổi, ngươi càng muốn hắn, hắn càng không cần ngươi, ngươi càng không cần hắn, hắn lại càng muốn ngươi.”
V384 nghe lời Đắc Kỷ nói, yên lặng đốt một cây nến cầu bình an cho Cơ Phượng.
Đắc Kỷ cười nhẹ một tiếng, môi đỏ mọng ngậm lấy múi quýt Nguyệt Nhi đút cho, hôn một cái trên mặt Nguyệt Nhi, ôn nhu nói: "Đứa bé ngoan."
Trên khuôn mặt đẹp đến không phân được giới tính của Nguyệt Nhi đỏ ửng, đôi mắt sáng phản chiếu gương mặt mỹ nhân đang cười đến khuynh quốc, tựa như trong mắt chỉ có thể chứa được một mình Đắc Kỷ.