Trong căn phòng yên tĩnh, Tống Tương chăm chú nhìn khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt, còn Cận Tư Nguyệt thì hồi hộp đến nỗi hơi thở cũng trở lên dồn dập khi ngửi thấy mùi thịt thối phía dưới. Y thuật của thời đại này chưa phát triển đủ để xử lý miệng vết sẹo của Cận Tư Nguyệt, vết sẹo này từ khi nàng sinh ra đã có rồi khoảng thời gian dài như vậy không được xử lý triệt để mới khiến sẹo này càng trở lên đáng sợ. Nhìn thấy bàn tay thoăn thoắt lên xuống của Tống Tương, Cận Tư Nguyệt sớm đã bị dọa cho tái mặt rồi, Cận Tư Viễn và tiểu Cầm đứng ngay cạnh không khỏi lo lắng.
"Tống đại phu, cô đang làm cái gì vậy?"
Tiểu Cầm không thể chịu đựng được nữa lên tiếng hỏi, cho dù là trị bệnh thì cũng không cần dùng dao rạch lên vết thương như vậy, nàng ta chưa từng thấy cách làm này bao giờ. Mặc dù rất tin tưởng vào y thuật của Tống Tương, nhưng trong tình huống này nàng ta yên tâm không nổi.
Điều kiện ở đây không tốt lắm, tuy rằng Tống Tương đã cố gắng hết sức để khử trùng, nhưng không có gì có thể đảm bảo rằng khả năng nhiễm trùng không xảy ra. Mặc cho lời nói của tiểu Cầm văng vẳng bên tai, Tống Tương chưa từng ngừng động tác trên tay. Trong điều trị thời gian chính là sinh mệnh, nếu Cận Tư Nguyệt vì sự chậm trễ của nàng mà bị nhiễm trùng thì nàng không thoát khỏi trách nhiệm. Cận Tư Viễn nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tống Tương thì kéo tiểu Cầm sang một bên.
"Đừng hỏi nữa, để nàng ta chuyên tâm chữa trị."
Dù gì thì Cận Tư Viễn cũng là một y sư, hắn hiểu rằng khi trị bệnh không thể để ngoại cảnh làm phân tâm. Mặc dù bây giờ anh không thể hiểu được phương pháp chữa trị của Tống Tương, nhưng lúc này không thể tranh cãi làm lãng phí thời gian và quấy rầy tâm trạng của nàng ta được. Khoảng nửa giờ sau, Tống Tương mới dừng tay lại, nàng từ từ đứng dậy vươn vai một chút và ném con dao vào chậu nước nóng. Nhìn thấy Tống Tương dừng động tác, Cận Tư Viễn vội vàng hỏi luôn:
"Thế nào rồi ngươi có thể chữa khỏi được không?"
Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương với ánh mắt khao khát, đây là việc hơn mười năm qua hắn chưa làm được, nếu Tống Tương có thể làm được, hắn thực sự bội phục. Khi miếng thịt thối vừa được lấy ra, Tống Tương đã dùng tài nguyên không gian bí mật kiểm tra lúc này cũng có chút manh mối:
"Tiểu Nguyệt cô nương bị trúng độc."
Tống Tương nhìn Cận Tư Viễn không nhanh không chậm giải thích.
"Trúng độc?"
Cận Tư Viễn không thể tin nổi vào tai mình:
"Tỷ tỷ ta chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, làm sao có thể bị trúng độc chứ?"
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cận Tư Viễn, Tống Tương khẽ thở dài:
"Bị từ khi còn là thai nhi."
"Tống đại phu, điều này là không thể, nếu tiểu thư bị trúng độc từ trong bụng mẹ vậy tại sao thiếu gia lại không có việc gì?"
Tiểu Cầm sốt sắng thốt ra câu hỏi ngay sau khi nghe được những gì Tống Tương nói. Sau đó biết bản thân đã lỡ lời liền cúi gằm mặt xuống giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, nàng ta lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt Cận Tư Viễn. Cận Tư Viễn hừ lạnh:
"Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy, những gì ngươi nói nàng ta đều biết cả rồi."
Nghe xong những lời của Cận Tư Viễn tâm tình tiểu Cầm cũng thả lỏng hơn. Cận Tư Nguyệt đang nằm trên giường, vết thương đau nhức đến nỗi khiến nàng ta không thể mở mắt ra nổi khi nghe Tống Tương nói, nàng cố gắng gượng lên tiếng hỏi:
"Tống đại phu có chắc chắn không?"
Cận Tư Nguyệt nhiều năm qua đã đọc tương đối nhiều y thư. Nếu thật sự bị trúng độc từ trong bụng mẹ, tại sao chỉ mình nàng mới có triệu chứng như vậy, còn đệ đệ em nàng lại giống người bình thường? Nghe Cận Tư Nguyệt cùng Tiểu Cầm hỏi thì chân mày Tống Tương nhíu lại:
"Thực ra ta cũng không có chắc chắn, trước mắt ta chỉ có thể kê đơn làm cho vết sẹo của tiểu Nguyệt không bị chuyển biến xấu đi."
Là lính đặc công quen nhìn thấy máu như Tống Tương thì đối với vết thương trên mặt Cận Tư Nguyệt rất đỗi bình thường. Nhưng Cận Tư Nguyệt lại khác nàng ta chỉ là một tiểu thư chân yếu tay mềm vậy mà nàng ta có thể chịu đựng sự hành hạ như vậy thật đáng khâm phục. Nhìn thấy Cận Tư Nguyệt nằm bất động trên giường, Tống Tương không khỏi thở dài:
"Từ ngày mai tiểu Nguyệt cô nương không nên mang khăn che mặt nữa, nó sẽ ảnh hưởng đến việc phục hồi miệng vết thương.
" Không được mang nó? "
Cận Tư Nguyệt cảm thấy đau nhói trong lòng, nàng buột miệng lên tiếng hỏi Tống Tương. Nếu phải gặp những người có khuôn mặt đáng sợ như vậy liệu họ có nguyện ý không? Tống Tương bước đến bên cạnh Cận Tư Nguyệt và nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng nói:
" Tiểu Nguyệt cô nương không cần phải quan tâm đến vết thương trên mặt của mình nhiều như vậy, cũng không có gì mà phải che giấu. "
Khoé miệng Cận Tư Nguyệt cố nặn ra một nụ cười gượng:
" Tống đại phu thật sự không hiểu. "
Bấy nhiêu năm qua Cận Tư Nguyệt vì khuôn mặt này mà phải sống tách biệt với thế giới bên ngoài, nay bảo nàng không phải bận tâm vì nó thì thật sự là rất khó.
" Cô nương phải học cách chấp nhận bản thân trước khi người khác có thể chấp nhận cô nương. "
Tống Tương nhìn nữ hài tử trước mặt không khỏi đau lòng, có lẽ là do từ trước đến giờ luôn phải sống trong cảnh cô độc luôn phải để ý sắc mặt của người khác vì vậy mà nàng đã sinh ra sự đồng cảm với nàng ta.
Cận Tư Nguyệt lắng nghe những lời của Tống Tương nói rồi sửng sốt trong giây lát, nàng đều hiểu điều này nhưng để làm được sao lại khó như vậy chứ. Cận Tư Nguyệt khẽ cắn môi dưới, không trả lời cũng không trực tiếp phản bác lời nói của Tống Tương, Cận Tư Viễn cũng vội vàng tiến đến gần động viên:
" Đúng vậy, nhiều năm qua có đệ và tiểu Cầm luôn đồng hành cùng tỷ, hai người bọn đệ không quan tâm đến thì sao tỷ cứ phải canh cánh mãi vậy? "
Cận Tư Viễn luôn mong Cận Tư Nguyệt gỡ bỏ đi những rào cản trong lòng nàng, hôm nay mượn lời Tống Tương khuyên giải để tỷ tỷ buông xuống gánh nặng bấy lâu nay. Cận Tư Nguyệt khẽ thở dài rồi từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt.
" Mọi người nói như vậy trong lòng ta rất biết ơn nhưng tốt hơn là nên đeo mạng che mặt để không làm người khác sợ hãi. "
Cận Tư Nguyệt quay sang nói với Tống Tương.
" Tống đại phu đa tạ cô đã chữa trị, còn về thân phận của ta xin cô hãy giữ bí mật. "
" Tại sao? Hai người không phải là tỷ đệ ruột thịt sao vậy tại sao lại phải như thế? "
Tống Tương khó hiểu nói Cận Tư Nguyệt nói, không muốn lộ ra vết sẹo thì có thể hiểu được, nhưng rõ ràng là tỷ đệ ruột thịt vậy tại sao lại phải giấu diếm? Trước khi Cận Tư Nguyệt trả lời, Cận Tư Viễn đã phản ứng trước:
" Nếu không muốn y quán nhỏ của ngươi phải đóng cửa, thì tốt nhất phải giữ bí mật giúp chúng ta, không được nói với bất kỳ ai kể cả người nhà. "
" Ngươi đang uy hϊếp ta sao? "
Vẻ mặt của Tống Tương cũng thay đổi trở nên hung dữ, nàng chưa bao giờ chịu khuất phục trước một ai. Cận Tư Viễn khẽ cười:
" Ta không đe dọa ngươi, chỉ là nhắc nhở ngươi rằng ta và ngươi vì chuyện này mà sứt mẻ thì không đáng. "
Tống Tương vừa muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy có gì đó không ổn, dường như có quá nhiều điều cô không biết về Đức Nhân đường.
" Đa tạ Cận thiếu gia đã có ý nhắc nhở. "
Nói xong, Tống Tương thản nhiên quay người lại:
" Sáng mai đừng quên dậy sớm, chúng ta phải đi trấn Thanh Sơn. "
Nói xong Tống Tương rời khỏi phòng của Cận Tư Viễn. Sau khi Tống Tương đi khỏi, Cận Tư Viễn nhìn Cận Tư Nguyệt và không che giấu được sự vui mừng.
" Tỷ tỷ nếu Tống Tương đã ra tay chữa trị chắc chắn tỷ sẽ khỏi. "
Cận Tư Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên khi nghe Cận Tư Viễn điều này.
" Không phải lúc nào đệ cũng tự nhận mình là người chữa bệnh giỏi nhất, hôm nay sao đệ lại nói như vậy? "
Cận Tư Viễn bị tỷ tỷ vạch trần có chút xấu hổ, nhưng vẫn giả vờ kiêu ngạo.
" Tất nhiên đệ là người giỏi nhất, con người ta luôn có những thứ họ chưa từng biết và họ có thể học hỏi lẫn nhau để bù đắp những thiếu sót cho nhau. "
Tiểu Cầm nghe xong những lời của Cận Tư Viễn thì giơ ngón tay cái lên nịnh nọt:
" Thiếu gia nói rất đúng, trong mắt tiểu Cầm người là y sư giỏi nhất. "
Cận Tư Viễn quay đầu lại lườm tiểu Cầm:
" Ngươi thật là không biết xấu hổ không biết ai đã khoe khoang y thuật của Tống Tương trước mặt ta, thậm trí còn tâng người ta lên tận trời. "
Mặt của tiểu Cầm lập tức đỏ bừng, quả thật mấy ngày trước Tống Tương đã chữa khỏi mặt cho nàng ta, nàng ta thực sự khen ngợi Tống Tương suốt mấy ngày liền. Chỉ là nàng không ngờ đến thiếu gia lại quan tâm đến những chuyện này như vậy. Tiểu Cầm nhìn Cận Tư Viễn và mỉm cười ngượng ngùng:
" Thiếu gia, y thuật của Tống đại phu đó quả thực rất tốt, nhưng vẫn còn kém thiếu gia một chút. "
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của tiểu Cầm, Cận Tư Viễn khẽ cong khoé miệng.
" Ngươi không cần phải nói những điều trái với lương tâm của mình đâu. Ta biết rằng ta vẫn còn rất nhiều thiếu sót Tống Tương cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi. Chờ vài năm nữa ta bằng tuổi nàng ta, chắc chắn sẽ hơn nàng ta bây giờ. "
Gương mặt thanh tú của Cận Tư Viễn tràn đầy tự tin như trước đây còn là đường chủ. Mặc dù Cận Tư Viễn không hè nhắc đến Đức Nhân đường, nhưng hắn biết mình và Đức Nhân đường sớm không còn liên quan gì nữa rồi. Nụ cười trên khuôn mặt hắn nhạt dần.
Cận Tư Nguyệt nhìn thấy tất cả những tâm sự chất chứa trong lòng của đệ đệ, nàng muốn thuyết phục Cận Tư Viễn quay lại, nhưng nàng lại không biết phải nói như thế nào. Âu cũng là do thân phận khó xử của nàng mà đệ đệ phải rời đi, nếu như lúc này mở miệng khuyên giải hắn không phải là khiến hắn thêm đau lòng vì không chịu hiểu cho hắn sao? Cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Cận Tư Nguyệt, nét mặt của Cận Tư Viễn cũng dịu đi rất nhiều:
" Tỷ tỷ có điều gì muốn nói sao? "
Cận Tư Nguyệt vội vàng nhìn ra chỗ khác nhẹ giọng hỏi:
" Viễn nhi, việc chúng ta ra ngoài đã mang lại phiền phức cho đệ phải không? "
" Tỷ nói đi đâu vậy? Ở bên ngoài chúng ta có thể ở cùng nhau như thế này đệ rất vui. "
Cận Tư Viễn nhìn chằm chằm tỷ tỷ với vẻ hoài nghi, tự hỏi rằng sao tỷ tỷ lại nói ra những lời này. Cận Tư Nguyệt vội vàng đứng dậy nắm lấy tay Cận Tư Viễn,
" Nếu không có tỷ có lẽ đệ đã không gặp nhiều khó khăn như vậy. "
" Tỷ tỷ là người thân của đệ, chỉ cần có tỷ tỷ thì mọi khó khăn đệ đều vượt qua được."
Hiếm khi Cận Tư Viễn lại tỏ ra người lớn như vậy trước Cận Tư Nguyệt trên miệng nở một nụ cười thỏa mãn. Từ nhỏ gia gia luôn coi Cận Tư Viễn là tiểu hài tử, và chỉ có Cận Tư Nguyệt mới coi hắn như người lớn. Đối với Cận Tư Viễn, Cận Tư Nguyệt không chỉ là tỷ tỷ, mà còn là một bằng hữu tâm giao. Một số điều hắn không cần phải nói ra nhưng tỷ tỷ cũng có thể hiểu được.