Tống Tương biết Cận Tư Viễn sẽ không dễ dàng nói cho mình biết, vì vậy nàng cảm thấy cũng rất bình thường không có chút khó chịu nào cả. Về phía Triệu Nghi Thanh lại không trấn tĩnh được như vậy:
"Cận đường chủ, sao người nói lại nói là không nhớ được cơ chứ. Rõ ràng hôm đó người và nàng ta ở Tri Vị quán."
Khi Triệu Nghi Thanh nói xong, Cận Tư Viễn nhăn mặt đáp lại:
"Hạ nhân nhà ta nhiều như vậy làm sao ta có thể nhớ được ai ở cùng ta ngày hôm đó chứ?"
"Ta nhìn nữ tử đó vận y phục không giống hạ nhân, Cận đường chủ có thể suy nghĩ kỹ hơn được không?"
Triệu Nghi Thanh vẫn không muốn từ bỏ, cuối cùng cũng tìm được một người khiến hắn động lòng, làm sao có thể bình tĩnh được ngay cả khi tên gọi của người ta mà hắn cũng không biết. Khi Triệu Nghi Thanh nói đến đây trên mặt Cận Tư Viễn càng lộ rõ lo lắng:
"Ta nói không có là không có, ngươi có thấy phiền không vậy? Với lại, ông chủ Triệu xem ta có giống một người không có khả năng mua đồ tốt cho hạ nhân sao. Chỉ cần ta thích dù là ai ta cũng có thể cho."
Không để Triệu Nghi Thanh nói thêm bất cứ điều gì, Cận Tư Viễn liền lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách:
"Ông chủ Triệu, nếu không còn việc gì xin mời về trước, Đức Nhân đường còn rất nhiều việc cần phải giải quyết."
Bị đuổi đến độ này rồi, Triệu Nghi Thanh cố tình ở lại cũng không tốt. Hắn đưa hòm thuốc cho Tống Tương:
"Tống đại phu, vậy ta đi trước."
Nhìn bóng lưng Triệu Nghi Thanh rời đi, Tống Tương âm thầm thở dài trong lòng, trong chuyện này Triệu Nghi Thanh quả thật đã quá vội vàng hấp tấp. Vì nếu như ngay lúc đầu mới đến Triệu Nghi Thanh viện cớ hỏi riêng vấn đề này với Cận Tư Viễn biết đâu sẽ khác.
Đằng này sau một thời gian cả buổi sáng ở đây, đến bây giờ Triệu Nghi Thanh mới đi hỏi vấn đề này thì đừng hỏi tại sao tên tiểu tử kia lại tức giận như vậy. Cảm nhận được Tống Tương đang nhìn mình, Cận Tư Viễn xoay người lại lạnh lùng trừng mắt với nàng. Tống Tương sẽ cười, lên tiếng xoa dịu Cận Tư Viễn:
"Bằng hữu của ta có phần nóng tính, rất mong Cận đường chủ thứ lỗi."
"Tống đại phu, chuẩn bệnh là chuẩn bệnh, lần sau hi vọng Tống đại phu đến sẽ không mang người không liên quan đến Đức Nhân đường của ta nữa."
Rõ ràng là Cận Tư Viễn rất khó chịu với chuyện xảy ra ngày hôm nay nên đã thẳng thừng nói ra những lời không vừa ý với Tống Tương. Cũng vì vậy mà những nghi ngờ trong lòng của nàng đang muốn mở lời hỏi hắn đành phải rút lại vào bụng. Buổi tối lúc sắp rời đi, Tống Tương làm ra vẻ vô ý buột miệng nói:
"Cận đường chủ, ngươi cũng không nên quá khắt khe với hạ nhân. Tối hôm qua lúc ta trở về liền gặp một tiểu nha hoàn của nhà các ngươi lén ra ngoài ăn mì."
"Ăn mì?"
Cận Tư Viễn không tin nổi vào tai mình ngạc nhiên thốt lên. Vì hắn biết ở Đức Nhân đường dù là chủ hay tớ, quy cách đồ ăn đều giống nhau, sao lại có người ra ngoài đi ăn chứ?
"Đức Nhân đường là một dược đường lâu đời, hạ nhân trong phủ từ xưa đến nay đều được đối xử không khác gì người nhà, sao lại khó chuyện như người nói được?"
Tống Tương nhìn Cận Tư Viễn thản nhiên nói:
"Chính mắt ta nhìn thấy nàng ta đi ra từ cửa hông của Đức Nhân đường của ngươi, tuyệt đối không sai được."
"Ngươi nói nghiêm túc?"
Cận Tư Viễn rõ ràng rất lo lắng về vấn đề này, một tia lo lắng lên trong mắt hắn ta. Tống Tương gật đầu trả lời:
"Đúng vậy, nữ tử đó luôn mang khăn che mặt, nói không chừng cũng chính là người hôm đó đi cùng với ngươi."
Nghe đến đây vẻ mặt Cận Tư Viễn càng trở nên nghiêm túc nói:
"Chuyện này ta nhất định sẽ điều tra."
Vốn dĩ Tống Tương muốn nhân cơ hội này đi tìm nữ tử mang khăn che mặt kia, chỉ cần nữ tử đó bằng lòng thì Triệu Nghi Thanh trực tiếp chuộc thân cho nàng ta, rồi hai người kết hôn vậy là có một cái kết cục vô cùng tốt đẹp.
Nhưng bây giờ có vẻ như Cận Tư Viễn không muốn để nàng can thiệp vào chuyện này. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tống Tương không tiếp tục nán lại ở đây nữa, nàng chào Cận Tư Viễn rồi trở về y quán của mình.
Nhìn Tống Tương đi khuất khỏi cửa, Cận Tư Viễn điều chỉnh cơn tức giận của mình lại và đi về phía sân sau. Hắn đi một mạch đến hậu viện của Đức Nhân đường. Khi tới hòn non bộ trong vườn, hắn liền dừng lại, sờ soạng một lúc trên hòn non bộ, hòn non bộ tách làm đôi, ở giữa lộ ra một cánh cửa.
Cận Tư Viễn bình tĩnh bước vào cửa nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng sự tức giận. Bước qua cánh cửa bên trong là một khung cảnh hoàn toàn đối lập với bên ngoài, trong này nhiệt độ ấm hơn một chút so với bên ngoài vì vậy ngay cả khi thời tiết đã trở lạnh rồi mà ở đây hoa cỏ vẫn thi đua khoe sắc.
Cận Tư Viễn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này, hắn đi thẳng một mạch đến căn nhà gỗ nằm giữa vườn hoa. Nữ tử trong căn nhà vẫn chưa ngủ, trên tay đang cầm một chiếc khăn lụa, có vẻ như nàng ta đang thêu thùa. Nha hoàn ngồi ngay bên cạnh nhìn thấy bóng dáng của hắn thì vội vàng đứng dậy chào:
"Thiếu gia."
Nữ tử không có hốt hoảng như nha hoàn mà chậm chạp ngẩng đầu bình thản nói:
"Tới."
"Tối hôm qua ngươi lại lén ra ngoài chơi?"
Cận Tư Viễn đi đến cạnh nữ tử, nhìn nàng ta không chớp mắt. Nữ tử không hề né tránh ánh mắt của hắn mà trả lời:
"Phải."
Nhìn vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của nữ tử, trong lòng Cận Tư Viễn lập tức phát hỏa, hắn giật lấy khăn lụa trên tay nữ tử nhưng một hồi lâu sau cũng không nói được lời nào. Ngàn lời như mắc nghẹn trong cổ họng của hắn, hắn không biết phải nói như thế nào. Nữ tử thấy hắn như vậy liền ôm lấy Cận Tư Viễn vào lòng rồi xoa đầu hắn nói:
"Viễn Nhi, nếu đệ tức giận như vậy, về sau tỷ tỷ sẽ không lén ra ngoài chơi nữa."
Cậu Tư Viễn nằm trong lòng nữ tử nghe được nói như vậy thì lén lau nước mắt:
"Tỷ, đệ không có giận tỷ tỷ, đệ đang giận chính bản thân mình, tại sao vẫn không đủ khả năng bảo vệ tỷ."
Nữ tử trong căn nhà gỗ này là Cận Tư Nguyệt, tỷ tỷ của Cận Tư Viễn, chỉ là người tỷ tỷ này của hắn từ lúc mới sinh ra đã có vết bớt trên mặt, thân thể lại yếu ớt nên gia tộc đã che giấu thân phận của nàng ta.
Ở tiểu trấn này, mọi người đều rất mê tín, nên bản thân họ sẽ né tránh người có vết bớt trên mặt. Điều đáng giận nhất là, có một tên đạo sĩ từ đâu đi đến nói rằng. Cận Tư Nguyệt là người xui xẻo nếu tiếp tục giữ nàng ở lại sẽ làm lụi bại gia tộc. Lúc đó vì tin tưởng vào lời nói vô căn cứ của đạo sĩ, mà ông nội của bọn họ còn muốn xử tử Cận Tư Nguyệt.
Nếu không nhờ phụ thân của hắn tận lực van xin, thì e rằng sẽ không có Cận Tư Nguyệt như ngày hôm nay. Cuối cùng mọi người đã đạt được một thỏa hiệp là che giấu thân phận của Cận Tư Nguyệt và bắt buộc tỷ ấy không được ra khỏi cửa lớn cho đến hết đời.
Trong nhiều năm như vậy ngay cả hạ nhân trong nhà cũng ít người biết đến sự tồn tại của Cận Tư Nguyệt, nếu không phải có một lần Cận Tư Viễn vô ý lạc đến căn nhà gỗ bí mật này thì hắn cũng không biết đến sự tồn tại của tỷ tỷ hắn. Cận Tư Nguyệt nhìn Cận Tư Viễn lén khóc trong lòng mình thì đôi mắt càng trở nên dịu dàng hơn:
"Viễn Nhi, chuyện này không phải do đệ, đệ không cần tự trách bản thân, chỉ cần thi thoảng điểm thăm tỷ là tỷ tỷ cũng rất vui rồi."
Đã nhiều năm như vậy rồi, Cận Tư Nguyệt cũng đã quen với cuộc sống vẫn vẻ như vậy, ngày ngày trồng hoa, cuộc sống như vậy có thể coi là thoải mái rồi. Chỉ là, vào ban đêm yên tĩnh, nàng cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ bên ngoài như bao người khác, nàng cũng muốn xem những điều mới lạ của thế giới bên ngoài. Cận Tư Viễn liền òa khóc sau khi nghe Cận Tư Nguyệt nói:
"Một ngày nào đó đệ có đủ khả năng, đệ sẽ đưa tỷ ra ngoài, nhưng là bấy lâu nay đệ đã ra sức làm việc vậy mà cũng chẳng có ích gì cả."
Trước mặt người ngoài, Cận Tư Viễn luôn tỏ ra lạnh lùng và cứng cỏi, nhưng khi ở trước mặt của Cận Tư Nguyệt, hắn lại quay về đúng bản chất là một đứa trẻ có thể tùy tiện bộc lộ cảm xúc.
"Viễn Nhi, tỷ luôn hi vọng đệ chuyên tâm nghiên cứu dược liệu để hành y nghỉ chữa bệnh cứu người, không phải vì những mục đích khác."
Bao nhiêu năm qua, Cận Tư Nguyệt biết Cận Tư Viễn luôn tìm mọi cách để chữa trị vết bớt trên mặt của nàng, nhưng đều không có kết quả. Thất bại hết lần này đến lần khác đã xóa đi tia hy vọng mong manh trong lòng của nàng, giờ đây nàng chỉ muốn an an ổn ổn đến hết đời ở nơi này. Cận Tư Nguyệt càng nói, Cận Tư Viễn càng khóc lớn:
"Tỷ tỷ có trách đệ không?"
"Hài tử ngốc, tỷ tỷ thương đệ còn không hết, sao tỷ có thể trách đệ được chứ?"
Kể từ khi Cận Tư Viễn biết đến sự tồn tại của Cận Tư Nguyệt thì hắn liền trở thành một con người khác. Khi những đứa trẻ khác còn chưa thuộc Tam tự kinh thì hắn đã ghi nhớ hằng chục cuốn y thư. Trong khi những hài tử khác được làm nũng cha mẹ thì trong nhà hắn bất ngờ nhận được tin dữ cha mẹ hắn đột ngột qua đời.
Người ngoài nghĩ rằng hắn là hài tử hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết tự lập, chỉ có Cận Tư Nguyệt mới biết tiểu tử này đã phải trải qua những gì trong những năm vừa rồi. Cận Tư Viễn khóc một hồi lâu trong lòng tỷ tỷ, bỗng nhiên ngồi dậy nói:
Tỷ tỷ chi bằng đệ đến cầu xin gia gia để người cho tỷ được ra ngoài. "
Mặc dù Cận Tư Viễn là người gánh vác sản nghiệp Đức Nhân đường, nhưng trong gia tộc người có tiếng nói lớn nhất vẫn là gia gia. Gia gia đã nhiều tuổi, người không muốn tiếp tục phải lo lắng những chuyện ở dược đường, không màng đến thế sự mà lui về hậu viện sống. Cận Tư Viễn không biết vì sao gia gia luôn canh cánh trong lòng chuyện của Cận Tư Nguyệt mãi không buông.
Nghe Cận Tư Viễn nói xong sắt mắt Cận Tư Nguyệt lập tức nghiêm túc trở lại:
" Viễn Nhi, đừng để gia gia phải lo lắng hơn về chuyện của tỷ, tỷ cũng không muốn thấy đệ bị gia gia trách phạt vì những chuyện như thế này thêm một lần nữa. "
Cận Tư Nguyệt vừa nói bàn tay vừa nhẹ nhàng chạm vào lưng Cận Tư Viễn, mặc dù cách một lớp y phục nhưng Cận Tư Nguyệt ở chỗ này vẫn lờ mờ cảm nhận được vết sẹo đang kết vẩy.
Chuyện cũng là do lần trước Cận Tư Viễn thấy Cận Tư Nguyệt ở đây buồn chán nên đã lén đưa nàng ra ngoài mua bánh. Vốn tưởng rằng mình đã che giấu kĩ rồi, ai ngờ vẫn bị gia gia phát hiện được.
Đêm hôm đó hắn bị dùng gia quy trừng phạt, một đứa trẻ mới mười tuổi mà bị quát trên lưng hai mươi roi da mà không rơi một giọt nước mắt nào cả. Nhưng Cận Tư Nguyệt khi nhìn thấy cảnh này không cầm được nước mắt.
Sau đó Cận Tư Nguyệt cũng tự nhủ sẽ không để đệ đệ bị liên lụy vì chuyện của mình lần nào nữa. Cận Tư Viễn biết tỷ tỷ đang lo lắng điều gì, hắn nhìn tỷ tỷ mỉm cười nói:
" Tỷ, chỉ cần tỷ có thể ra ngoài, những gì đệ làm đều xứng đáng."
Dưới màn đêm, hai tỷ đệ bọn họ dựa lưng vào nhau cùng ngắm trăng sáng trên trời cao. Ánh sáng vàng nhạt chiếu trên khuôn mặt họ khiến ánh mắt dường như cũng sáng lấp lánh.