Thương hội y dược ở tiểu trấn này có địa vị rất cao. Là hội trưởng của thương hội đương nhiên sẽ hy vọng mọi người đều tuân thủ đúng theo quy định. Vậy mà vào lúc này phát hiện ra Đức Nhân đường không coi quy định của thương hội ra gì. Hội trưởng hắng giọng, hai mắt dán lên người Cận Tư Viễn chất vấn:
"Cận đường chủ, Đức Nhân đường của ngươi có bất mãn bất mãn gì với thương hội của chúng ta vậy?"
Thực tế Cận Tư Viễn từ lâu đã xem thương hội này không vừa mắt, mặc dù thương hội có cho hắn những lợi ích nhất định trong một số trường hợp, nhưng còn lại phần lớn là kìm hãm sự lớn mạnh dược đường của hắn.
Nói trắng ra, rõ ràng là đơn thuốc hắn phối ra vậy mà còn phải lãng phí thêm thời gian thử nghiệm với thương hội. Hiện tại Đức Nhân đường vẫn chưa đủ lớn mạnh để chống lại thương hội, cho nên trong lòng Cận Tư Viễn có buồn bực nhưng tiểu tử này cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà thôi. Cận Tư Viễn nhìn hội trưởng dịu giọng nói:
"Hội trưởng, là trong tình huống khẩn cấp nên Đức Nhân đường đã mang ra sử dụng, đang đợi sau khi sự việc này qua đi sẽ gửi báo cáo thương hội."
Kể từ khi tên tiểu tử này gánh vác Đức Nhân đường thì Đức Nhân đường ngày một lớn mạnh, luôn kiêu ngạo không coi ai ra gì. Lúc này Tống Tương cũng cảm thấy thú vị, nàng cũng không biết tiểu tử này định làm cái gì.
Dựa trên những điều nàng biết về Cận Tư Viễn thì cảm thấy tiểu tử này đã đặt tương lai của Đức Nhân đường hiểm cảnh chỉ vì điều nhỏ nhặt này. Có lẽ là một tiểu tử mười tuổi không thể chịu đựng được việc bị người khác trấn áp. Tống Tương khẽ khúc khích cười để giảm bớt không khí căng thẳng bối rối xuống:
"Cận đường chủ còn trẻ người non dạ, không nên bốc đồng như vậy."
Cận Tư Viễn đang định lên tiếng phản bác lại thì có một khuôn mặt lạ xuất hiện trong phòng, lúc người này bước vào nét mặt trận Tư Viễn liền thay đổi. Vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt Cận Tư Viễn biến mất hoàn toàn thay vào đó là sự hoảng sợ vô tận.
Người này đến cạnh Cận Tư Viễn thì thầm to nhỏ với hắn, Tống Tương đứng ở xa không thể nghe rõ bọn họ nói gì với nhau. Ngay khi người này rời đi Tống Tương thấy vẻ mặt của Cận Tư Viễn rõ ràng là vui vẻ hơn. Hội trưởng vừa rồi bị cận Tư Viễn chọc tức giận giờ lại bị tiểu tử này gạt sang một bên tự nhiên thấy bất mãn mở lời chất vấn tiếp:
"Cận đường chủ, ngươi là đang muốn nói về bất mãn của người sao?"
Lúc này sắc mặt Cận Tư Viễn hoàn toàn thay đổi, hắn nở một nụ cười vui vẻ nói:
"Hội trưởng đã hiểu nhầm rồi, ta chỉ nghĩ rằng chỉ một mình Tống đại phu không thể cáng đáng hết việc chuẩn trị được nên ta cũng chỉ muốn giúp đỡ."
Tống Tương bắt đầu bối rối không biết người vừa rồi đã nói gì với Cận Tư Viễn, rút cuộc là người đó muốn làm gì:
"Vậy Đức Nhân đường các ngươi hãy hợp tác cùng với Tống đại phu!"
Khi những người khác trong thương hội rời đi chỉ còn lại một mình Tống Tương là người ngoài còn ở lại Đức Nhân đường. Lúc này Tống Tương tự nhiên thấy lạnh sống lưng. Hôm nay nàng đối xử với Cận Tư Viễn có phần quá đáng, nàng sợ rằng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Khi Tống Tương xử lý xong tình trạng của người bệnh, Cận Tư Viễn liền đi về phía nàng hỏi:
"Tống đại phu, thật kinh ngạc ngươi chỉ cần dùng biện pháp đơn giản như vậy mà cũng có thể trị khỏi bệnh cho người bệnh."
Tống Tương nhìn Cận Tư Viễn trên mặt xuất hiện ý cười khiến tiểu tử này phải căng thẳng:
"Ngươi muốn nói gì thì nói đi, không cần phải vòng vo như vậy."
"Ngươi làm sao biết được đơn thuốc đó có vấn đề?"
Cận Tư Viễn nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Tống Tương nghiêm mặt hỏi nàng, còn Tống Tương thì hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi đừng quên, ta cũng đồng thời nghiên cứu Tiểu Bạch hoa với các ngươi. Các ngươi có thể nghiên cứu ra cái gì, thì cũng có thể nghiên cứu ra thứ đó. Thậm chí cái ta tìm được chưa chắc các ngươi đã tìm ra."
Nói xong Tống Tương chợt nhận ra có điều gì đó không đúng bèn hỏi ngược lại:
"Chẳng có lẽ ngươi đã sớm biết tác dụng phụ của đơn thuốc này rồi?"
Cận Tư Viễn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tống Tương mà xoay người đi vào sân sau dược đường. Lúc đi ngang qua Tống Tương hắn chợt dừng lại khóe miệng gợn lên ý cười, khẽ nói:
"Tống Tương, ngươi là một đại phu giỏi, ta quả thực đã kém xa người rất nhiều."
Sau một hồi bận rộn, Tống Tương cũng đã mệt nhoài. Lúc này tình hình của những người bệnh được thu xếp ổn thỏa, Tống Tương rời khỏi Đức Nhân đường ra về. Đêm đã khuya trên đường chỉ loáng thoáng vài người qua lại và một vai gánh hàng rong nhỏ kinh doanh ở chợ đêm.
Nàng bước ra khỏi cửa nhân đường, trước mắt nàng đường phố tối đen một màu mực. Có lẽ là do thói quen khi còn là lính Đặc công, toàn bộ dây thần kinh cảm giác của nàng được kéo căng lên.
Nàng vừa đi được vài bước chân thì nghe được cửa hông của Đức Nhân đường có tiếng bước chân, nàng tò mò nhìn sang. Tiếng bước chân ngày càng gần, Tống Tương nhìn thấy một nữ tử mang khăn che mặt đi về phía của nàng:
"Đứng lại. Ngươi là ai?"
Tống Tương đứng ngay sau lưng nữ tử lạnh lùng lên tiếng hỏi. Chuyện trong sảnh vừa xảy ra, Tống Tương càng chắc chắn có người đứng sau Cận Tư Viễn chỉ giáo hắn ta nếu không hắn ta đã không thay đổi thái độ nhanh như chỉ vì một lời nói của người đó.
Lúc này lại có nữ tử lén lút đi ra từ bên cửa hông của Đức Nhân đường khiến Tống Tương phải nổi nghi ngờ thân phận của nàng ta. Có lẽ là nàng ta chính là người liên lạc giữa Cận Tư Viễn và người bí ẩn kia.
Khi nữ tử nghe thấy Tống Tương nói, nàng ta dừng lại ngay lập tức nhưng không có nói gì. Tống Tương thấy nữ tử này có hành động kỳ lạ vì vậy liền bịt miệng nàng ta lại rồi kéo qua một bên.
"Nếu như ngươi thành thật ta sẽ không làm thương tổn ngươi, nếu ngươi hiểu những gì ta nói thì chỉ cần chớp mắt."
Đôi mắt của nữ tử này rất đẹp, ngay cả trong bóng tối, Tống Tương cũng có thể nhận thấy được đôi mắt sáng ngời như sao. Chỉ có điều không biết vì lý do gì mà lại mang khăn che mặt. Nghe Tống Tương nói xong nữ tử này liền chớp mắt. Lúc này cả hai người đã đạt được thống nhất, Tống Tương cũng giữ lời hứa nới lỏng tay đang giữ nữ tử này ra.
Muộn như vậy mà ngươi còn đi đâu? "
Tống Tương sợ mình quá hung dữ sẽ khiến nữ tử này sợ hãi, lời nói lúc này cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Ngay từ ban đầu nữ tử này không có ý định nói, nhưng nếu không nói thì Tống Tương sẽ không có ý buông tha cho mình nên nữ tử này chỉ có thể mở miệng nói:
" Ta ra phố mua một ít mì sợi. "
Giọng nói của nữ từ nay rất ngọt ngào nhưng Tống Tương lại không có chút hứng thú nào cả.
" Đức Nhân đường của ngươi không nấu đồ ăn đêm sao? "
Tống Tương nhìn nữ tử từ trên xuống dưới, thấy nàng ta ăn mặc giản dị, giống nha hoàn trong dược đường. Nữ tử cúi đầu lý nhí nói:
" Có, chỉ là ta muốn ăn mì sợi bên ngoài.
"Vậy sao không đường đường chính chính đi, mà phải lén lút đi ra?"
Đương nhiên Tống Tương không thể chấp nhận được lý do sơ sài đó của nữ tử, nữ tử đó hắng giọng nói tiếp:
"Đức Nhân đường có quy tắc, một khi đêm xuống tất cả hạ nhân phải ở yên trong phủ không được phép đi ra ngoài."
Nói xong trên khuôn mặt của nữ tử đó càng hiện rõ vẻ lo lắng:
"Nếu Tống đại phu không còn gì thân phó, ta xin phép được đi trước."
Sau khi nữ tử quay người, Tống Tương liền túm lấy vai nữ tử chất vấn:
"Làm sao người biết ta là ai. Sao lại vội vàng muốn đi lại như vậy?"
Nữ tử không có quay đầu lại, mà nhanh tay lấy trong người ra một cây kim bạc đâm vào tay Tống Tương, khiến Tống Tương phải buông tay ra, nữ tử nhân cơ hội này chạy về Đức Nhân đường. Vì là Đức Nhân đường nên Tống Tương không dám quá phận, cũng không có đuổi theo nữ tử đó nữa. Tuy nhiên sau những gì xảy ra vừa rồi, nàng càng khẳng định được phía sau Đức Nhân đường có cao nhân chỉ điểm.