Hai người Chu Tiêu và Triệu Nghi Thanh cùng với Tống Tương đi về hướng dược đường Đức Nhân, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Ngay lập tức bọn họ phát hiện ra trên đường phố không đông đúc người qua lại như mọi ngày, thậm chí ngay cả những cửa hàng kinh doanh tốt cũng không thấy một bóng người nào cả.
Bọn họ tiếp tục đi đến cửa Đức Nhân đường thì thấy lối ra vào của Đức Nhân đường đã chật kín người. Nhóm người Tống Tương nhìn thấy cảnh này thì phân vân không biết có nên tiếp tục tiến về phía trước hay không.
"Hay là chúng ta mau trở về thôi, xem ra việc làm ăn của bọn họ hôm nay rất tốt."
Tống Tương thấy người bệnh tấp nập ở cửa Đức Nhân đường thì trong lòng có phần khó chịu. Chu Tiêu và Triệu Nghi Thanh đều thấy được Tống Tương không vui nên khi nàng đưa ra đề nghị liền đồng ý luôn. Chu Tiêu lên tiếng nói:
"Ở tình huống này không nên bàn chuyện mua bán chút nào cả, chúng ta đành chờ ngày khác sẽ đến."
Ngay lúc ba người đang quay người rời đi thì nghe được hai người khác nói chuyện với nhau:
"Ngươi nói xem mấy người này là bị làm sao vậy? Tuổi còn trẻ, cơ thể lại rất cường tráng như vậy mà bị đổ mồ hôi lạnh và run tay điều này thật khó giải thích!"
Người bên cạnh trấn an:
"Ngươi cũng thật là, có thể là do họ nghỉ ngơi không tốt, mau nhìn xem lâu lâu còn ngáp một cái có khi là rất lâu rồi người ta không có giấc ngủ ngon."
"Mấy ngày này trong trấn không được yên bình, ở cái thị trấn nhỏ này của chúng ta mới chỉ có vài ngày mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi."
Nói xong người này thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:
"Chúng ta sớm trở về nhà thôi, cũng chỉ có về nhà mới có cảm giác an toàn."
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi, Tống Tương liền liên hệ những triệu chứng của người bệnh đến những biểu hiện của người nghiện thuốc phiện. Nếu Tiểu Bạch hoa và hoa anh túc là cùng họ thì Tống Tương không thể không lo lắng:
"Chúng ta đi qua đó xem thế nào!"
Triệu Nghi Thanh cũng nghe được việc này, nếu đúng như những gì hắn nghĩ thì chuyện này thật khủng khϊếp, Tống Tương lo lắng như vậy là chuyện đương nhiên. Mặc dù Chu Tiêukhông biết Tống Tương muốn làm cái gì nhưng chỉ cần là nàng đề nghị hắn sẽ không phản đối.
Ba người bọn họ chen qua đám đông và đi vào sảnh của Đức Nhân đường. Lúc này Cận Tư Viễn đang ở trong sảnh, mặc dù hắn không bốc thuốc trị bệnh, nhưng hắn lại luôn bận rộn trấn an người bệnh.
Nhìn dáng dấp nhỏ bé của tên tiểu tử đó giữa đám người, tuy rằng thấp hơn người lớn một chút nhưng trên vẻ mặt của nó khiến cho người ta nhìn vào thấy không đúng với tuổi tác của nó. Nhìn thấy người đến là Tống Tương, Cận Tư Viễn liền dừng công việc của mình lại bước tới tiếp đón:
"Thế nào? Y quán của các ngươi không có việc gì nên mới kéo đến chỗ chúng ta lấy ngươi sao?"
Tống Tương mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
"Lần này là lần cuối cùng chúng ta đến đây nói về đơn thuốc của các ngươi, chúng ta có thể trả ngân lượng để mua."
"Tống đại phu ngươi cũng thật biết chọn thời điểm thích hợp để gây chuyện, không thấy chúng ta luôn bận rộn ở đây sao."
Nói rồi Cận Tư Viễn trở lại chỗ người bệnh. Nhìn vẻ mặt thống khổ của người bệnh, Tống Tương càng chắc chắn thứ đang dày vò bọn họ chính là cơn nghiện thuốc phiện. Nàng không thể thờ ơ với điều đó được vì vậy trực tiếp đi đến bên cạnh một bệnh nhân bắt mạch cho họ. Người bệnh thấy tay của Tống Tương vươn tới thì lập tức thu lại:
"Ngươi có thể làm được sao?"
Hai ngày trước hắn ta cũng đến y quán của Tống Tương và rồi hắn ta cũng từ y quán của nàng dời đi đến Đức Nhân đường để nhận chén thuốc miễn phí kia. Khi nghe được lời này của hắn ta, thì tâm của Tống Tương cũng lạnh đi, nhưng thân là y sư nàng cũng không quan tâm quá nhiều đến việc ngoài lề. Nàng lạnh lùng nhìn người vừa nói:
"Thay vì phải chịu sự dày vò thống khổ thì ngươi cứ để ta bắt mạch giúp người xem thử."
Trước khi Tống Tương chạm vào tay người bệnh thì Cận Tư Viễn đã chạy tới chặn bọn họ lại:
"Tống đại phu, ta không muốn nói nặng lời, mời ngươi rời khỏi đây ngay lập tức."
Tống Tương không cảm thấy xấu hổ vì bị đuổi đi, nàng chỉ lãnh đạm nhìn Cận Tư Viễn rồi lạnh nhạt nói:
"Đại phu trong dược đường của ngươi không đủ, lại đông người bệnh ngồi chờ, sao các người lại để họ ngồi chờ như thế mà không cho ta bắt mạch chứ?"
Cận Tư Viễn cũng không nhún nhường mà lạnh lùng đáp trả lại lời chất vấn của Tống Tương:
"Chúng ta đương nhiên sẽ sắp xếp nhân lực, trước mắt là làm giảm bệnh trạng của họ, nên ngươi không cần phải quá lo lắng đến việc của chúng ta."
Cận Tư Viễn cũng không nhún nhường mà lạnh lùng đáp trả lại lời chất vấn của Tống Tương. Không để Tống Tương nói thêm gì nữa, Cận Tư Viễn liền gọi gia đinh tới mời mấy người Tống Tương ra khỏi sảnh Đức Nhân đường.
Bị hạ lệnh tiễn khách trước đám đông như vậy mà sắc mặt Tống Tương không hề thay đổi liền bước ra ngoài. Suốt dọc đường Tống Tương không nói câu nào, trên người nàng tản ra hơi thở nguy hiểm. Sau khi về đến nhà, Tống Tương tức giận đập tay xuống bàn kêu chat một tiếng:
"Ta chỉ là có ý tốt muốn hỗ trợ bọn họ, vậy mà bọn họ cứ như thể đang đề phòng ta."
Chu Tiêu đi đến cạnh Tống Tương vỗ vỗ nhẹ lên vai nàng rồi lên tiếng an ủi:
"Là bọn họ lòng dạ hẹp hòi."
"Ta chỉ là muốn tìm ra nguyên nhân phát bệnh. Nếu thật sự như những gì ta nghi ngờ thì hậu quả thật khó có thể tưởng tượng nổi."
Nếu chỉ là bệnh trạng thông thường thì có lẽ Tống Tương sẽ không thấy khó chịu như vậy, nhưng thực tế những gì nàng nhìn thấy đều đúng những gì nàng nghi ngờ nàng cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
Ở trấn nhỏ xinh đẹp này toàn bộ người dân ở phía Bắc đều có bệnh trạng của người nghiện thuốc phiện điều đó có nghĩa là trong tương lai nơi đây đã được đặt dấu chấm hết cho vẻ xinh đẹp phồn hoa của nó. Triệu Nghi Thanh ngồi bên cạnh nghiêm túc nói:
"Có khi nào Tống cô nương đã suy nghĩ quá lên rồi không. Dù sao chuyện này theo lịch sử thì cũng xuất hiện rất muộn."
"Vậy việc chúng ta đi đến nơi này thì giải thích như thế nào đây, cũng không thể nhìn mọi chuyện dưới góc độ phát triển của lịch sử được."
Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương không chớp mắt, vẻ mặt trầm mặc nói:
"Cho dù ngươi nghi ngờ là đúng, ngươi có khả năng ngăn cản sao? Ngươi cho rằng ngươi có đủ năng lực ngăn chặn sự lan truyền rộng rãi của nó sao?"
Chu Tiêu ngồi một bên nghe Tống Tương và Triệu Nghi Thanh nói chuyện thì ngẩn người ra, hắn thật sự không hiểu bọn họ đang nói cái gì, không tránh khỏi có chút xấu hổ lên tiếng hỏi:
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy biểu hiện tò mò của Chu Tiêu, Tống Tương không nhịn được cười mà bật cười thành tiếng khanh khách. Tuy nhiên quay lại câu hỏi của Chu Tiêu, vẻ mặt của Tống Tươngtrở lên nghiêm túc trả lời:
"Nó là một thứ có thể làm tê liệt thần kinh của người dùng, lại gây nghiện nữa. Chỉ cần dùng một lần rồi nếu không tiếp tục dùng nữa cơ thể sẽ rất khó chịu, còn bị giày vò thống khổ không khác những bệnh nhân ở Đức Nhân đường mà chúng ta vừa nhìn thấy."
"Vậy tại sao họ lại có cơn nghiện đó chứ?"
Nếu theo như lời Tống Tương nói thì những người này phải bị nhiễm loại gây nghiện đó từ trước rồi. Chu Tiêu có một số chỗ không thể giải thích được. Nói đến đây Tống Tương chỉ bất lực thở dài:
"Đây chính là lý do vì sao ta liên tục tra hỏi Cận Tư Viễn Đơn thuốc của hắn. Sau khi dùng phải thứ này rồi sẽ khiến con người ta sinh ra ảo giác và quên đi cơn đau."
Quả thật ngay từ đầu khi đến thị trấn này, Tống Tương muốn mở một y quán nhỏ an ổn sinh sống qua ngày, không muốn nhúng tay vào bất cứ những thứ khác.
Nhưng có lẽ kể từ khi trở thành đại phu, nàng thấy bản thân mình có trách nhiệm hơn với sức khỏe và sinh mệnh của bách tính. Khi có vậy kẻ gây hại đến sức khỏe của bách tính nàng cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn. Triệu Nghi Thanh ở bên cạnh nhấn mạnh thêm:
"Điều quan trọng là những thứ này rất đắt đỏ, một khi bị nghiện sẽ khiến gia đình tan nát cửa nhà, vợ con ly tán."
Nghe được mức độ nghiêm trọng trong lời nói của Tống Tương và Triệu Nghi Thanh, Chu Tiêu nhăn mặt hỏi:
"Tại sao lại xuất hiện những thứ như vậy chứ?"
"Có lẽ là để phát tài."
Tống Tương hừ lạnh một tiếng rồi lạnh giọng trả lời Chu Tiêu.