Ba người bọn họ nói chuyện phiếm thêm vài câu, Triệu Nghi Thanh liền tìm cớ rời đi. Tuy Triệu Nghi Thanh và Tống Hoa chỉ gặp nhau có mấy lần thôi nhưng hắn ta biết Tống Hoa tuyệt đối không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy. Lúc này cả Chu Tiêu và Tống Tương đều nói như vậy xem ra là có chuyện gì đó không tiện nói ra.
Có lẽ đây là cách Tống Hoa và Lý Thị tạo cơ hội cho hai người bọn họ ở cùng nhau bồi dưỡng tình cảm. Hoặc cũng có thể là có chuyện mà Tống Tương không muốn cho hắn ta biết, dù là chuyện gì thì hắn cũng nên rời đi không nên tiếp tục ở lại làm kỳ đà nữa.
Khi Triệu Nghi Thanh rời đi, Tống Tương và những người ở đây đều nhanh chóng mua được bánh. Tống Tương lấy một miếng bánh đưa đến trước mặt Chu Tiêu:
"Vừa rồi là ta không tốt, cái này cho ngươi, mau ăn đi."
Nói xong, Tống Tương thấy tai nóng ran lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Tiêu mà quay người lại cúi thấp đầu nhìn xuống đường rồi bước chân đi về phía trước. Chu Tiêu nhìn miếng bánh trong tay rồi nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng thì khoé hiện lên một đường cong. Hắn vội vàng đuổi theo nàng nói:
"Vừa rồi ta cũng nói những lời không hay, mong nàng đừng để bụng."
Tống Tương thản nhiên xua tay nói:
"Được rồi, không cần phải nói nhiều nữa, mau ăn đi, chúng ta sắp tới nơi rồi."
Ở sảnh của Đức Nhân đường, tên tiểu tử kia nghe nói Tống Tương đến ghé thăm thì tinh thần ngay lập tức căng thẳng:
"Nàng ta còn dám đến đây, các người mau để nàng ta vào, ta muốn xem xem hôm nay bước vào Đức Nhân đường nàng ta định làm cái gì?"
Khi Tống Tương bước vào phòng cùng những gia đinh khác, nàng nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi chễm chệ ở ghế chủ tọa nhâm nhi chén trà. Khi Tống Tương tiến vào hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên mà chị thong thả hạ lệnh:
"Dâng trà!"
Hôm nay Tống Tương không đến đây gây chuyện nên nhìn thái độ của thiếu niên trước mặt này, cùng với việc hắn có bao nhiêu lời nói và hành động thô lỗ cũng không khiến nàng bận tâm, lại càng không hề tức giận. Nàng đặt chiếc bánh hộp đang cầm trên tay lên bàn trước mặt thiếu niên rồi nói:
"Đường chủ, lúc chúng ta đi qua Tri Vị quán tiện tay mang đến cho người một phần."
Đứa trẻ lướt qua đồ đặt trên bàn, đôi mắt có những tia sáng lấp lánh nhưng nhận thấy xung quanh đang có rất nhiều người nên những tia sáng hiện lên trong mắt nhanh chóng bị dập tắt đi.
"Tống đại phu, đây là tặng quà cho ta. Kể ra ta cũng thật có cái phúc phận khi được ăn đồ của ngươi."
Vốn dĩ Tống Tương nghĩ đến đứa nhỏ nhận được quà sẽ trở nên vui vẻ nhưng lúc này sắc mặt hắn lại trở nên u ám còn nói ra những lời châm chọc, trong lòng Tống Tương thật sự muốn phát hỏa. Ngay từ đầu nàng đã cố gắng nhẫn nhịn tự thuyết phục bản thân không nên sinh khí ở nhà của người khác. Vậy mà nàng đã không kiểm chế được tiến bước đến bàn nắm chén trà trong tay của thiếu niên đó đập mạnh xuống bàn rồi nói:
"Cận Tư Viễn, ta đúng là đối với người vẫn còn quá nhân từ, người đừng có cái kiểu dán mông lạnh lên mặt người khác."
Cận Tư Viễn đang rất vui vẻ vì tin tưởng sẽ chỉnh được Tống Tương, ai mà ngờ được nàng ta không thèm tỏ ra khách sáo ở nhà hắn như vậy. Hắn đang ngồi trên ghế cũng không khỏi ngẩn người. Gia đinh thấy chủ tử bị người ngoài ức hϊếp bèn kéo đến, trong nháy mắt đã chật kín cả phòng. Chu Tiêu thấy sự việc đã đi quá bèn lên tiếng khuyên can:
"Đường chủ, chúng ta đến đây thật sự là có chuyện muốn bàn bạc, hy vọng đường chủ cho những người này lui xuống trước."
Nghe Chu Tiêu nói xong, Cận Tư Viễn liền vênh mặt lên:
"Các ngươi bây giờ đã biết sợ rồi sao? Muộn rồi!"
Nói xong hắn phẩy tay một cái ra lệnh cho gia đinh trực tiếp ở trong phòng động thủ:
"Mấy người các ngươi còn chờ gì nữa mau ra tay đi."
Trước khi gia đinh kịp ra tay, Tống Tương đã vọt lên chụp được Cận Tư Viễn trong tay:
"Đồ con nít nhà ngươi, mới tí tuổi đầu mà đã dễ nổi cáu như vậy rồi sao? Ngươi cho rằng chỉ mấy bằng mấy người này mà ngươi nghĩ có đủ khả năng bắt được chúng ta sao? Ta không ngần ngại nói cho người biết, thị vệ trong sân nhà ngươi tối hôm qua là do chúng ta hạ. Bây giờ chỉ bằng mấy người này ngươi không sợ ta sẽ chê cười sao?"
Nhắc đến chuyện đêm qua, gia đinh có vẻ chùn chân lưỡng lự. Bọn họ nghe nói đêm qua có hai người đột nhập vào kho dược liệu, ra tay nhanh đến nỗi thị vệ chưa kịp nhìn thì đã bị ngã xuống. Cận Tư Viễn nghe thấy cũng trợn tròn mắt lên nhìn Tống Tương nói:
"Ngươi cũng thật to gan dám đến nhà chúng ta gây truyện, người cho rằng người đang đi vào chốn không người chắc!"
Nhìn tên tiểu tử trước mắt này không có chút thiện chí muốn nói chuyện nào cả, trong lòng Tống Tương không khỏi tức giận. Nàng định vung tay lên dạy dỗ cho nó nhưng lại bị Chu Tiêu ngăn cản. Chu Tiêu giữ cánh tay của nàng lại rồi nháy mắt ra hiệu cho nàng. Tống Tương hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm trạng và mỉm cười với CậnTư Viễn:
"Đường chủ, chỉ cảm cần người ngồi xuống vui vẻ bàn bạc với chúng ta, ta tin rằng người sẽ không hối hận về quyết định này."
Lúc này Cận Tư Viễn vẫn còn trong tay Tống Tương, trước hạ nhân trong nhà tên tiểu tử này thấy mất mặt mà chưa biết phải làm sao. Đúng lúc nghe Tống Tương nói xong đànhthuận nước đẩy thuyền gật đầu đồng ý:
"Chỉ cần người thả ta ra, ta sẽ để cho bọn họ lui ra hết."
Tống Tương không tin ngay trước mắt mình mà tên tiểu tử này có thể giở thủ đoạn để đối phó nàng, nên đã nới tay buông hắn ra. Cận Tư Viễn cũng là người giữ chữ tín, khi được thả ra liền cho gia đinh lui ra hết bên ngoài. Đại sảnh lúc này liền yên tĩnh trở lại, Cận Tư Viễn lúc này không còn lỗ mãng như trước nữa:
"Các ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"
Tống Tương cũng không úp mở vòng vo nữa mà nói thẳng:
"Chúng ta đến đây nói cho ngươi biết người hôm qua lấy đi bã thuốc của các ngươi không phải là chúng ta."
Nói đến đây Cận Tư Viễn cũng trở nên nghiêm túc:
"Không có khả năng, ngoài các ngươi ra thì làm gì còn ai quan tâm đến những thứ đó chứ?"
Quả thực nghe được điều này rất khó tin bởi vì những gì hắn nói cũng không có sai. Qua nhiều năm Đức Nhân đường từng bước lớn mạnh, trong trấn còn vài y quán và dược đường tiếp tục mở cửa làm ăn nhưng chưa ai dám công khai chống đối với Đức Nhân đường. Tống Tương thở dài nói:
"Ngươi thử nghĩ lại xem biết đâu tuy không có đối thủ dám đối đầu nhưng lại có thù oán với ai khác thì sao?"
"Đức Nhân đường của ta cũng được coi là gia tộc thế gia y dược có tiếng tăm, chúng ta bốc thuốc trị bệnh cứu người thì lấy đâu ra có kẻ thù chứ?
Khi Tống Tương hỏi xong khiến Cận Tư Viễn giận dữ hỏi ngược lại. Chu Tiêu lúc này ngồi một bên đột nhiên lên tiếng hỏi:
" Vậy đường chủ có thể cho chúng ta biết đơn thuốc ngày hôm đó các ngươi nấu được không? "
Chu Tiêu vừa nói xong, Cận Tư Viễn liền đập bàn bốp một cái rồi giận dữ nói:
" Suy cho cùng thì mục đích các người đến đây cũng chỉ là vì đơn thuốc của ta. Đây là bí mật kinh doanh sao ta có thể nói cho các người biết được chứ? "
Chu Tiêu không ngờ rằng sau khi hắn nói xong lại khiến Cận Tư Viễn lại có phản ứng lớn như vậy, trên mặt lập tức hiện ra sự nôn nóng:
" Đường chủ đừng vội nóng giận, ngươi hiểu sai ý của ta rồi, ta chỉ muốn biết đơn thuốc của các ngươi là do các ngươi nghĩ ra hay là do có cao nhân chỉ điểm mà thôi. "
Chu Tiêu nói xong thì tiểu tử Cận Tư Viễn lại càng tức giận hơn:
Hôm nay hai người các ngươi đến đây là để chọc tức ta phải không? Đơn thuốc không phải do chúng ta tự phối ra không lẽ là do các ngươi đưa chắc?"
Cận Tư Viễn một hơi nói xong rồi thở phì phò khiến những sợi tóc trên mặt cũng lất phất bay còn đôi mắt thì đỏ ngầu.
"Vậy ngươi có thể cho ta gặp người đã phối ra phương thuốc đó không? Ta chỉ có vài điều muốn hỏi mà thôi."
Tống Tương biết tuy rằng đứa trẻ này còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ của người trưởng thành vì vậy giọng điệu của nàng cũng đã trở nên dịu dàng hơn nhiều. Nhưng cái tên tiểu tử Cận Tư Viễn này cũng không thèm để ý đến mà vẫn tiếp tục làm căng lên:
"Tống đại phu, ngươi thấy điều này có thỏa đáng không? Lúc trước ngươi đã lấy của ta đi mười người thu hái dược liệu, bây giờ lại còn muốn tiếp tục đào góc tường của tao nữa sao?"
Từ trên ghế chủ vị, Cận Tư Viễn rất có phong phạm của gia chủ, hắn nhìn chằm chằm người đang đứng trước mắt. Ngay giữa lúc hai bên đang căng thẳng không ai chịu nhún nhường thì quản gia mang vẻ mặt lo lắng bước vào. Ông ta liếc nhìn Chu Tiêu, rồi nhìn sang Tống Tương sau đó bình tĩnh đi đến chỗ Cận Tư Viễn thì thầm gì đó vào tai hắn. Cận Tư Viễn nghe quản gia nói xong sắc mặt trở nên nghiêm trọng rồi khẽ nói với quản gia:
"Ngươi đi trước đi, ta sẽ đến đó ngay."
Khi quản gia đi khỏi, Cận Tư Viễn cũng xuống khỏi ghế chủ vị, ánh mắt sắc lạnh quét lên người Tống Tương rồi lạnh nhạt nói:
"Hôm nay đến đây thôi, ta còn có việc nên không tiếp tục bồi các ngươi được."
Gia chủ đã hạ lệnh đuổi khách, Tống Tương cũng không thể dày mặt ở lại nữa đành phải ra về. Khi hai người đi ra khỏi Đức Nhân đường thì ánh mắt của Chu Tiêu để ý đến con hẻm nhỏ cuối phố. Tống Tương thấy chuyện hôm nay thập phần kỳ lạ, lúc đi đến Đức Nhân đường thì hai kẻ đó vẫn luôn đi theo ngay sau bọn họ. Ban đầu nàng nghĩ chỉ là trùng hợp nhưng bây giờ có vẻ như chuyện này không đơn giản như vậy:
"Có cần cắt đuôi bọn họ không?"
Tống Tương hừ lạnh một tiếng:
"Không cần đâu, bây giờ chúng ta chỉ trở về không phải dấu diếm."
Hai người hiên ngang đi trên đường coi như chưa biết có người luôn bám theo, đường xá lúc này nhộn nhịp hơn lúc trước bọn họ đi qua. Sau khi Tống Tương và Chu Tiêu bước vào nhà đều liếc nhìn đến hai kẻ luôn bám theo bọn họ. Dường như bọn chúng không hề biết nàng và Chu Tiêu phát hiện ra bọn chúng, ánh mắt của bọn chúng vẫn chưa từng rời khỏi cửa y quán. Tống Tương và Chu Tiêu chỉ nhìn nhau cười. Đi vào nhà Tống Tương liền vẫy tay gọi Tống Hoa:
"Tiểu Hoa, đệ nhìn xem tỷ tỷ có gì cho đệ này?"
Tống Hoa đang đọc sách nghe thấy tỷ tỷ gọi liền vọt nhanh đến nhìn thấy đồ trên tay Tống Tương thì hô lớn:
"Mặt nạ hầu tử."
Tống Hoa vui vẻ cầm mặt nạ đeo lên rồi hướng tới chỗ Tống Tương và Chu Tiêu hỏi:
"Tỷ tỷ, đại ca ca hai người mau xem ta là ai?"
"Chà, khi tiểu Hoa mang theo mặt nạ lên thì không biết là ai."
Tống Tương nhanh chóng đáp lại rồi vui vẻ nói cười. Hai ngày nay y quán cũng ít bệnh nhân, Tống Tương cũng không quá bận rộn. Tống Hoa nhận được đồ chơi chạy vài vòng quanh sảnh y quán cũng không thấy mệt. Nhìn ba người vui vẻ quây quần trông thật giống một gia đình. Lý Thị thấy cảnh này không nỡ quấy phá đành quay ra, trên khóe miệng còn nở một nụ cười vui vẻ.