- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
- Chương 51: Cùng Đi Dạo
Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 51: Cùng Đi Dạo
Triệu Nghi Thanh sửng sốt khi nghe xong Tống Tương phân tích, hắn mở miệng thở dài một hơi nói:
"Tống cô nương nói đúng, là ta chưa suy nghĩ thỏa đáng."
Tống Tương cũng chỉ biết lắc đầu rồi tiếp tục nói:
"Kỳ thật những việc không phải không có cách, chỉ cần ngươi đừng mở lớn là được."
Khi nghe được cuộc đối thoại của Tống Tương và Triệu Nghi Thanh thì trong đầu Chu Tiêu nảy ra một ý nghĩ, hắn bèn nói:
"Nói như vậy trên phố có rất nhiều dược đường, nhà của những người giàu có rất lớn chỉ cần đến dược đường mua dược liệu về nhà tự nấu nước tắm, cần gì phải đi đến phòng tắm đông đúc chứ?"
Quả thật Chu Tiêu bị mất trí nhớ nhưng cái tư tưởng phong kiến của người cổ đại đã ăn sâu tận xương tủy của hắn. Nếu phải tắm ở một nơi xa lạ trong lòng thập phần không quen. Chu Tiêu vừa dứt lời, Tống Tương và Triệu Nghi Thanh nhìn nhau rồi nhìn sang Chu Tiêu đồng thời thở dài thành tiếng. Chu Tiêu nhìn thấy hành động của hai người trước mắt cảm thấy hụt hẫng, hắn cho rằng mình đã nói sai điều gì, lúc này sắc mặt hắn ửng hồng rồi rụt rè lên tiếng hỏi:
"Cái này, ta nói có gì không đúng sao?"
Tống Tương nhìn Chu Tiêu mỉm cười trả lời:
"Chính vì người nói đúng nên chúng ta mới thấy phiền muộn như vậy."
"Vị công tử này quả thật có cái nhìn rất khác."
Triệu Nghi Thanh cuối cùng cũng phải thừa nhận ý tưởng của hắn không có khả quan. Cả ba người cùng im lặng một lúc, Triệu Nghi Thanh lên tiếng phá tan đi sự tĩnh lặng đó:
"Ta nhìn ra sinh ý y quán của các ngươi hôm nay không được tốt, chi bằng ra ngoài đi dạo biết đâu lại tìm ra cơ hội làm ăn mới cũng lên."
Mấy ngày hôm nay tìm hiểu, nghiên cứu về tiểu bạch hoa Tống Tương có phần nhàm chán, nay được Triệu Nghi Thanh rủ đi ăn liền gật đầu đồng ý.
"Cũng tốt, ta cũng muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa."
Nhìn thấy hai người trước mặt đang kẻ sướиɠ người họa thì trong lòng Chu Tiêu cũng thấy khó chịu. Rõ ràng hắn mới là người quen biết tổng lương trước mà giờ đây lại thấy mình mới là người ngoài. Nhìn ra được Chu Tiêu không hài lòng lúc này Triệu Nghi Thanh vỗ vỗ nhẹ vào vai Chu Tiêu cười nói:
"Ta cùng vị công tử đây cũng coi như là có duyên, nếu tử không có việc gì bận thì chúng ta cùng đi."
Nghe xong thì Chu Tiêu mừng thầm trong lòng còn ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
"Đa tạ Triệu công tử đã có lời mời, ta sẽ có bồi ngươi dọc đường."
Mọi biểu cảm nhỏ bé xuất hiện thoáng qua trên mặt Chu Tiêu đều lọt vào đôi mắt sắc bén của Tống Tương. Nàng xoay người bước ra khỏi cửa trên mặt nở nụ cười tươi tắn. Ra đến phố, tâm tình của Tống Tương tốt hẳn lên. Nàng thường ra phố rất vội vàng nếu không vì công việc thì cũng là kẻ khác, chưa từng có thời gian mà để tâm đến việc ngắm nghía phố phường. Ngẫm lại thì đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc đi tản bộ trên phố. Ba người im lặng đi một đoạn dài mà không ai nói với ai câu nào, lúc này Triệu Nghi Thanh lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng.
"Tống cô nương cùng công tử mới chuyển đến đây chưa lâu, cũng chưa từng đi dạo như thế này phải không?"
"Đúng là chúng tôi chưa từng đi tản bộ trên phố như thế này bao giờ, những người bình thường khi có việc mới ra phố."
Triệu Nghi Thanh bị Chu Tiêu nói cho á khẩu nhưng vẫn cố tìm kiếm chủ đề khác thì không hài lòng. Hắn cảm nhận được rằng Triệu Nghi Thanh đang muốn tách tổn thương ra khỏi hắn. Còn lúc này Triệu Nghi Thanh lại không biết phải tiếp tục nói như thế nào cười trừ đấy. Tống Tương không hiểu tại sao Chu Tiêu lại không còn thiện cảm với Triệu Nghi Thanh. Rõ ràng trước đó Chu Tiêu từng khen Triệu Nghi Thanh là người hiểu biết trước mặt nàng. Tuy là vậy nhưng Tống Tương cũng không đứng ra trở thành người hòa giải vì nàng biết hai đại nam nhân như bọn họ, chỉ cần muốn thì tự nhiên sẽ giải quyết ổn thỏa. Đang đi trên đường bất chợt nhìn chằm chằm vào một biển hiệu cửa tiệm: , hai mắt Chu Tiêu lúc này liền sáng ngời lên:
"Bánh khoai tây chiên trứng giòn ở cửa tiệm này rất ngon, ta nghĩ chúng ta có thể vào nếm thử."
Mặc dù Chu Tiêu là một người cứng nhắc nhưng lại đặc biệt thích đồ ăn ngọt. Triệu Nghi Thanh nghe Chu Tiêu nói xong liền đầu đồng ý:
"Ta cũng thấy như vậy, ta cũng thích bánh khoai tây chiên trứng giòn ở đây."
Cả Chu Tiêu mà Triệu Nghi Thanh đều quay sang nhìn Tống Tương, Chu Tiêu kéo tay Tống Tương giọng điệu vui mừng:
"Lần trước ta mua về nhà hai hộp, sau khi ăn xong lại quên luôn mua nó ở đâu, lần này nhớ ra, vào xem thử."
Tống Tương nhớ lại những gì Chu Tiêu đã nói, nhớ lại hương vị bánh giòn tan, khóe miệng giật giật. Thực ra trước đây nàng không thích ăn mấy đồ điểm tâm ngọt này nên nàng luôn bỏ qua một bên. Bây giờ nhìn thấy hai người này có chung một điểm có thể làm hòa nên nàng không còn cách nào đành phải miễn cưỡng bước vào cùng. Vừa đặt chân lên ngưỡng cửa tiệm thì bị mùi sữa xông thẳng vào mũi khiến Tống Tương bất giác nhăn mặt, nhưng rất nhanh đã thả lỏng người và coi như mùi đó không khó chịu như vậy:
"Chủ tiệm, sao hôm nay lại rảnh vậy?"
Họ đang lựa chọn thì tiểu nhị đã bước đến chào hỏi. Lúc này cả Chu Tiêu và Tống Tương đều đặt tầm nhìn lên người Triệu Nghi Thanh, mà Triệu Nghi Thanh lúc này thật vô tư gật đầu lia lịa nói với tiểu nhị:
"Mau mang lên mỗi người một chiếc loại bánh đặc biệt."
Xong rồi quay lại nhìn Tống Tương và Chu Tiêu coi như không có chuyện gì.
"Đi thôi mau vào nhã gian ngồi chờ."
Nhã gian này trang trí không khác phong cách phòng trà hiện đại là mấy, bên trong có rất ít đồ trang trí không như các nhã gian của các cửa tiệm khác. Tống Tương rất thích phong cách đơn giản như thế này, lần trước khi đến nhà Triệu Nghi Thanh thế nên đã để ý đến thiết kế tổng thể của căn nhà và sân trong. Sau khi mấy người bọn họ ngồi xuống, Tống Tương nhìn Triệu Nghi Thanh cười nhạt châm chọc:
"Không biết Triệu công tử còn con có thể cho chúng ta bao nhiêu bất ngờ nữa đây."
Trước đây nhìn vào căn nhà của Triệu Nghi Thanh thì nàng cũng phần nào đoán được sản nghiệp của anh ta đâu chỉ là một tiệm trang sức kia mà lại xây được căn nhà bề thế như vậy chứ. Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương rồi lại nhìn sang Chu Tiêu vừa cười vừa nói:
"Tống cô nương đừng giễu cợt ta như vậy, nếu cô nương đến đây sớm hơn ta thì chuyện tốt này sao có thể rơi trên đầu ta chứ?"
Mặc dù mới chỉ gặp một hai lần, nhưng qua hai lần tiếp xúc ít ỏi này thì Triệu Nghi Thanh phát hiện ra Tống Tương nhất định không thể là một người tầm thường được. Bình thường Tống Tương không nói nhiều như nàng ta suy nghĩ rất chu đáo, thậm chí bên cạnh nàng còn có một thêm một trợ thủ đắc lực là chu tiêu thì không khác gì như hổ mọc thêm cánh.
"Nếu ta biết cửa tiệm này của người thì nhất định không vào."
Chu Tiêu ngồi xuống và nghĩ rằng mình trở thành người dư thừa liền lẩm bẩm nói. Lúc này tiểu nhị mang bánh lên:
"Trưởng quầy, nếu có chuyện gì thì gọi lớn chúng tôi sẽ tới ngay."
Lần này ăn bánh trứng giòn, Chu Tiêu không thấy ngon nữa mà rệu rã như đang nhai rơm, đương nhiên là do tâm tình không tốt nên ăn bất kể cái gì cũng đều không ngon miệng. Chỉ là hắn có thể nói gì được đây. Hắn lại cũng không phải là ca ca của Tống Tương sao có thể ngăn cản được nàng nói chuyện với bằng hữu của nàng chứ. Tống Tương lần này ngoại lệ nàng đưa bánh lên miệng ăn, vậy mà nàng không còn ghét bánh ngọt nữa. Rất có thể là do thể chất của nguyên chủ chứ trước đây nàng chưa từng thích đồ điểm tâm ngọt, dường như đến nơi này thế giới nhỏ bé của nàng lại được mở rộng ra.
"Món này là ngươi mang đến đây?"
Tống Tương ăn bánh cũng không quên quan tâm đến việc kiếm tiền. Triệu Nghi Thanh mỉm cười gật đầu:
"Ở nhà của ta có một đầu bếp có quan hệ rất tốt với ta, nhờ vị đầu bếp này dậy mà ta đã làm được món bánh này. Thú thật lúc mới tới đây ta không thể ăn nổi những món ăn ở nơi này nên ta phải tự làm."
"Về sau, người thực sự đã làm rất tốt."
Tống Tương chưa bao giờ keo kiệt lời khen của mình cho người khác, hiện tại là thấy Triệu Nghi Thanh quả thật là người rất có năng lực. Lấy chính bản thân mình là một ví dụ nếu như không có tài nguyên là không gian từ kiếp trước thì sao có thể mở được y quán. Chu Tiêu cũng không phải là người nhỏ mọn, tuy rằng không hài lòng với sự thay đổi của Tống Tương khi có sự xuất hiện của Triệu Nghi Thanh, nhưng với Triệu Nghi Thanh hắn cũng không muốn gây khó dễ gì. Sau khi ăn uống xong Tống Tương rất muốn hỏi tình hình của Triệu Nghi Thanh khi mới đến đây nhưng lúc này nàng lại bắt đầu thấy khó xử nói:
"Triệu công tử, lúc mới tới đây gần người đã làm những gì. Rất tò mò muốn biết người đã làm gì để kiếm được tiền."
Tống Tương là người không bằng lòng với cuộc sống tạm bợ, mặc dù sau khi mở quán cuộc sống của bọn họ đã tốt hơn rất nhiều. Sinh ý từ y quán so với cuộc sống sung túc mà Triệu Nghi Thanh đang có thì vẫn là một khoảng cách xa vời. Ở kiếp trước Tống Tương chỉ cần lo phải chấp hành nhiệm vụ còn chưa từng phải suy nghĩ về cuộc sống hằng ngày. Khi về thế giới này đương nhiên là không thể chấp nhận được mức sống tạm bợ như vậy được. Triệu Nghi Thanh cũng chỉ biết lắc đầu trả lời:
"Tống cô nương là một người thông minh, nhất định sẽ tìm cách kiếm tiền nhanh hơn."
"Nếu đi trộm tiền cũng không khó đâu nhỉ."
Tống Tương lên tiếng đùa giỡn. Chu Tiêu nghe nàng nói xong thì nghiêm túc nhìn nàng không chớp mắt rồi kiên định nói:
"Tuy rằng nàng muốn ta làm cái gì ta đều không từ nan, nhưng nếu phải đi trộm tiền ta mong nàng phải suy nghĩ cho thấu đáo."
Tống Tương ngẩn người trước lời nói của cho tiêu, con người hắn cái gì cũng tốt chỉ là đôi khi lại quá nghiêm túc. Nàng vốn cho rằng nàng đã ít đùa giỡn rồi, nhưng không ngờ rằng cho tiêu lại là người cứng nhắc hơn cả mình. Nhưng nàng lại thích Chu Tiêu nghiêm túc như thế này. Triệu Nghi Thanh nhìn thấy Tống Tương và chúng tiêu tình chàng ý thϊếp thì trên mặt lộ ra ý cười đầy ấn ý:
"Khi nào hai vị thành thân thì đừng quên mời ta đến uống ly rượu mừng đấy."
Lúc này Chu Tiêu cùng Tống Tương quay lại nhìn Triệu Nghi Thanh bằng ánh mắt kinh ngạc, Sắc mặt của cả hai đều phiếm hồng. Tống Tương hoặc ăn hai tiếng rồi nói:
"Triệu công tử thật biết nói đùa."
Chu Tiêu ngoài mặt có phần ngượng ngùng nhưng trong lòng, Triệu Nghi Thanh Như không có ý tứ gì với Tống Tương.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
- Chương 51: Cùng Đi Dạo