Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 27: Báo Ứng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không biết có phải phụ nhân hôm qua đã truyền tin tốt ra ngoài hay không mà hôm nay mới sáng sớm Tống Tương đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Vị khách đầu tiên xuất hiện, nàng dừng công việc dang dở tay lại, bước tới mở cửa vị khách đầu tiên là là một nam tử khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao nhìn không giống người bị bệnh. Nam tử nhìn thấy nàng đến thì kinh ngạc không nói lên lời.

"Vị tiểu ca này có chuyện gì vậy?"

Thấy nam tử lạ mặt nhìn Tống Tương không chớp mắt, Chu Tiêu liền sải bước đến trước mặt Tống Tương che kín nàng lại. Tống Tương cũng không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nàng rất hài lòng với biểu hiện của Chu Tiêu lúc này. Nam tử nhìn thấy Chu Tiêu thì như bị tạt một gáo nước lạnh, lúc này mới nhớ ra mục đích đến đây, hắn ta trấn tĩnh lại rồi trả lời:

"Ta tới là để gặp Tống Tương cô nương, muốn mời Tống Tương cô lương đến khám bệnh cho mẹ của ta."

Biết là khách nhân đến cửa, Tống Tương không chậm trễ:

"Ta đi lấy hôm thuốc, rồi đi luôn."

Nói xong liền mang theo hòm thuốc cùng nam tử đi nhanh về phía nhà hắn. Chu Tiêu cũng đi theo. Ba người đi hết con đường đến cuối làng thì bước vào một khoảng sân rộng trông rất đẹp. Nam tử dẫn hai người bước vào trong phòng. Ở giữa phần, có một phụ nhân trung niên rất xinh đẹp đang ngồi, có lẽ bà ấy là mẹ của nam tử này. Phụ nhân thấy bọn họ bước vào cũng không có phản ứng gì. Khi nghe được giọng nói quen thuộc của nhi tử mới bối rối đứng dậy.

Là lính đặc công, khả năng quan sát của Tống Tương rất tốt, kỹ năng này giúp nàng rất nhiều ngay cả khi làm đại phu. Nhìn hành động của phụ nhân Tống Tương đã đoán được phần lớn tình trạng của người bệnh. Nàng bèn hỏi nam tử:

"Xin hỏi, lệnh đường năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Nương của ta năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, mắt bà ấy rất tinh và từ xa của thể nhận ra ta. Kể từ sau khi sinh thành thứ năm mươi không hiểu sao bà lại không còn nhìn rõ nữa, trước mắt chỉ nhìn thấy một màn sương mù trắng."

Nam tử miêu tả xong, Tống Tương tiến gần đến phụ nhân xem xét, phụ nhân cũng rất hợp tác cười nói với nàng:

"Làm phiền Tống Tương cô nương."

Sau khi xem xét xong, nàng nhìn thấy một đốm trắng nhỏ trong đồng tử của phụ nhân, đây là dấu hiệu của bệnh đυ.c thuỷ tinh thể. Tuy nhiên hiện tại tình trạng này vẫn chưa nghiêm trọng đến mức phải phẫu thuật. Tống Tương cầm hộp thuốc lên, từ trong không gian lấy ra mấy viên vitamin rồi cho vào bình sứ nhỏ. Lấy một lọ thuốc nhỏ khác ra sẽ hết nhãn trên đó rồi đưa cho nam tử. Tống Tương tỷ mỉ dặn dò nam tử này, thậm chí còn viết chi tiết vào giấy chỉ dẫn và biện pháp phòng ngừa. Xong xuôi đâu đấy nam tử lấy hai lượng bạc ra trả thù lao.

Ngày mở cửa thứ hai sau khai trương đã nhận được hai lượng bạc, tuy rằng không thể so với người bán tranh trước đây nhưng vẫn là khoản thu nhập đáng kể. Cầm hai lượng bạc trong tay Tống Tương rất vui vẻ và nở nụ cười thật tươi.

Nam tử và phụ nhân muốn giữ Tống Tương ở lại ăn bữa cơm nhưng nàng từ chối. Tống Tương và Chu Tiêu cùng đi bộ trở về nhà, họ còn nghe thấy có tiếng người nói chuyện phía sau:

"Tống Tương này cũng thật kỳ lạ, không phải mấy hôm trước đã từ chối mối hôn sự này rồi sao? Sao hôm nay lại tự nhiên chạy đến nhà người ta rồi?"

Còn cả nam nhân kia nữa, không biết đi theo cùng làm gì nữa.

Hai người nọ vừa nói chuyện vừa đi rất nhanh, họ lướt qua Tống Tương và Chu Tiêu. Tống Tương chỉ cười trừ, rồi từ trong tay áo lấy ra một thứ giống như viên đá ném vào hai người vừa đi qua. Hai viên đá rời khỏi tay Tống Tương thì rơi trúng cổ hai người nọ nhưng họ không hề để ý. Ngay khi viên đá chạm vào cơ thể lập tức như có chân nhẹ nhàng bò lên tairồi chui tọt vào.

Về đến cửa nhà, Chu Tiêu lên tiếng hỏi:

"Thứ nàng ném lên hai người bọn họ là cái gì vậy?"

Hắn chưa từng nhìn thấy điều kỳ lạ như vậy bao giờ nhất thời thấy kỳ quái mà nổi lên tò mò. Thấy Chu Tiêu tin tưởng mình, Tống Tương cũng không ngần ngại giải thích cho hắn:

"Thứ đó không có hại nên rất khó phát hiện, nó chỉ cản trở khả năng nghe và gây ra chút ảo giác thôi."

Thứ đó dùng để tổn thương kẻ địch dễ bị khống chế tinh thần, tuy nhiên những lần giáp mặt trước đây lại không có tác dụng nhiều với kẻ thù nên nàng chưa từng phải dùng đến.

Những ngày tiếp theo, có người đến khám liên tục nhưng chủ yếu là bệnh vặt nhỏ cũng không có thu được nhiều tiền. Sau mấy ngày chỉ kiếm được ba đến bốn lượng bạc, chưa kể tiền thuốc. Đối với Tống Tương, tuy rằng khởi đầu có gian nan nhưng nàng tin chỉ cần cố gắng mọi điều tốt đẹp sẽ đến.

Hôm nay, hai người xuống trấn mua thêm nhiều loại thuốc, trên đường quay về gặp được hai phụ nhân nhiều chuyện hôm trước. Chỉ vài ngày không gặp mà trông họ giống như người mất hồn, dáng đi xiêu vẹo. Ngay cả khi nàng và Chu Tiêu đi đến trước mặt họ, họ cũng không còn để ý. Cho đến khi Tống Tương và Chu Tiêu bước vào nhà thì hai phụ nhân này mới đùn đẩy nhau gõ cửa.

"Ngươi nói xem, thật sự là cần tới Tống Tương xem bệnh sao?"

Phụ nhân thấp liền lùi lại, hơi liếc mắt nghi ngờ hỏi. Phụ nhân cao hơn kéo nàng ta lại thở dài bất lực:

"Không thì phải làm sao? Chúng ta phải đi tìm người thứ năm sao? Uống thuốc cũng có tác dụng gì đâu?"

"Nhưng là, nàng không phải.."

"Không cần biết hắn là gì! Người trong thôn đều nói nàng ta có thể chữa khỏi cho chúng ta."

Nói xong thì kéo người tiến đến cửa lớn tiếng gọi:

"Tống Tương cô nương có ở đây không? Có người đến."

Nghe bọn họ gọi vài lần, Tống Tương mới chậm rãi bước ra trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt rồi nói:

"Khách quý ha. Cơn gió nào mang hai kẻ nhiều chuyện đến đây vậy?"

Người thấp nghe thấy Tuấn tương nói như vậy vội vàng núp sau lưng người cao, mặt yêu siêu như quả bóng bị xì hơi:

"Ta đã nói là đừng đi tìm nàng ta rồi mà."

Lúc này Tống Tương không tiếp tục chế nhạo hai người bọn họ nữa mà nghiêm mặt nhìn thẳng vào họ hỏi:

"Các ngươi ban đêm khó ngủ, bởi vì nghe được cái không nên nghe."

Người thấp nghe xong gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, phụ nhân cao nghi ngờ nhìn Tống Tương, giọng chua xót:

"Ngươi biết rõ ràng như vậy, có phải là ngươi sẽ chữa khỏi chúng ta không?"

Tống Tương không thèm quan tâm, ngược lại khỏe miệng nàng cong lên hờ hững nói:

"Không lẽ các người nghi ngờ y thuật của ta không tốt, vậy các người mau trở về thôi."

Người cao do dự muốn rời đi, con người thấp hơn lại nhùng nhằng không muốn rời đi. Vì nàng ta đoán chỉ nhìn sơ qua đã biết được tình trạng của họ, thì nhất định sẽ có cách chữa trị. Nàng ta vội vàng bước đến nắm lấy lấy vạt áo Tống Tương rồi nói:

"Tống đại phu, ta tin tưởng đi thuật của cô, cầu xin cô mau giúp ta chữa trị."

Thấy vậy người cao cũng nhanh chóng đưa ra quyết định của mình. Nếu như hôm nay Tống Tương không xem bệnh cho ả, thì ả sẽ nói ra việc không tốt, thậm chí đập phá bảng hiệu để Tống Tương không tìm được chỗ đứng trong Tống gia thôn nữa.

Biểu hiện của hai người trước mắt, một kẻ yếu đuối, kẻ còn lại thì không thành thật đều được Tống Tương nhìn thấu rõ ràng. Nàng nhíu mày lại, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

Người thấp sợ Tống Tương không xem bệnh cho mình liền vội vàng lấy trong túi ra đôi hoa tai trắng tinh bằng bạc ra rồi hai tay dâng lên trước mặt Tống Tương:

"Tống đại phu, cầu xin ngài giúp đỡ. Cuộc sống sau này của ta đều trông cậy vào ngài"

Mấy ngày nay nàng ta đều mơ thấy người chồng quá cố của mình trở về mắng mỏ nàng ta không thủ tiết, thậm chí còn mơ thấy hắn muốn đưa nàng đi theo nữa. Nàng ta không dám nói những việc này với người chồng hiện tại của mình. Hằng đêm nàng ta mơ rồi sợ hãi nói lảm nhảm khiến người chồng hiện tại khó chịu phải chia phòng. Nếu bệnh này không được chữa trị, rất có thể nàng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

"Nếu đã vậy, bạn này ta nhận mau vào đi."

Cầm đôi hoa tai bằng bạc vào túi, Tống Tương nén vui mừng trong lòng, mời hai người bọn họ bước vào trong nhà và nàng bắt đầu xem bệnh cho họ. Tình trạng mạch đập ổn định, không có gì bất thường nhưng Tống Tương vẫn giả bộ trầm ngâm, sắc mặt khó coi:

"Tống đại phu, đây là có chuyện gì sao?"

Nhìn dáng vẻ của Tống Tương, người thấp chợt bị dọa sợ vội vàng hỏi. Tống Tương lắc đầu trả lời:

"Cũng không có gì to tát cả, nhưng quá trình chữa trị sẽ gặp chút khó khăn."

Khi biết không phải là vấn đề gì lớn, người thấp thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá lớn xuống.

"Trong thân thể con người, âm dương phải cân bằng. Bệnh này xuất hiện là do cái cân bằng kia bị phá vỡ, âm khí quá nặng. Vì vậy chỉ cần phơi mình dưới ánh nắng mặt trời sẽ giúp tiêu tan đi âm khí."

Tống Tương nghiêm túc nói nhưng người cao cảm thấy Tống Tương sẽ không chữa khỏi bệnh, lại còn cố ý làm khó bọn họ liền nổi giận mắng:

"Tống Tương người đang giễu cợt chúng ta phải không? Ta chưa từng nghe qua có cách trị bệnh như vậy bao giờ, có lẽ làm người bị ra làm khó chúng ta.

Tuy trong lòng Tống Tương đúng là nghĩ như vậy, xong trên mặt lại lộ ra một tia không hài lòng:

" Hai mắt thâm quầng, nhìn không được rõ, khi đêm xuống rất khó chịu, còn mơ thấy ác mộng, điều này ghi rất rõ trong y thư, các người xuống trấn gặp đại phu thì sẽ hỏi ra ngay. "

Biết không thể tiếp tục đắc tội với Tống Tương, người cao kia đành phải móc ra hai thỏi bạc đưa cho Tống Tương. Ả nghĩ rằng đây là chuyện lớn, nếu Tống Tương chữa không hỏi không những bị chửi bới mà còn mất đi uy tín. Nếu chỉ vì lừa mình để lấy một hai lượng bạc thì sau này không ai dám đến tìm nàng ta chữa bệnh nữa.

Bắt mạch xong cho người cao, Tống Tương dẫn bọn họ vào trong sân. Gần trưa trời nắng chói chang, trên mặt đất đã có không ít xác côn trùng chết đã khô, Tống Tương chọn lấy hai động tác yoga khó và yêu cầu hai người bọn họ tạo dáng trong hai khắc dưới ánh mặt trời.

" Nếu các người lười biếng, bệnh sẽ không khỏi. Khi đó cũng đừng trách ta cứu không được các ngươi."

Nói xong, nàng kêu Tống Hoa đang đứng một bên đi qua nhìn hai người bọn họ phơi nắng, không cho phép họ lười biếng. Tống Hoa nhận lệnh xong thì đi tới một cái ghế dài nhỏ ngồi dưới mái hiên nhìn qua bên kia chỗ hai người phơi nắng, kể ra cũng giống như đang xem xiếc khỉ.

Tống Tương cũng không nghỉ ngơi, liền xoay người đi vào nhà chuẩn bị nấu cơm. Chu Tiêu cũng học được kĩ năng nấu ăn cơ bản, hắn đã cắt bí và xếp ngay ngắn vào hai khay. Các loại rau và thịt khác cũng được hắn xử lý gọn gàng, tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực cho Tống Tương.

Tống Tương cho sườn vào hầm nhừ, xào thêm vài món rau, bữa ăn đã được chuẩn bị xong.

Dưới ánh mặt trời, hai người bệnh mồ hôi chảy ròng ròng nhưng không dám nhúc nhích. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra khắp khiến bọn họ cảm thấy đây là một trong những cách giày vò thật khủng khϊếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »