Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 23: Lang Băm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không ít thôn dân đi qua nghe thấy tiếng cãi vã liền đứng lại xem náo nhiệt. Khi bà mối họ Trương nghe Tống Tương thì nói trong lòng như có quỷ, mặt tái mét đi. Bà ta run rẩy bò tới không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Tống Tương lạnh lùng cười khẩy, nàng đột ngột vùng cái cuốc lên khiến bà mối Trương càng sợ hãi, hai tay ôm lấy đầu cầu xin tha thứ:

"Tống cô nương, ta sẽ không nhàn rỗi nói chuyện phiếm của cô nữa, mong cô giơ cao đánh khẽ tha cho ta một lần."

Chờ một lúc lâu cũng chưa thấy cái cuốc rơi xuống đầu, bà mối họ Trương run rẩy bỏ tay xuống. Bà ta nhìn thấyTống Tương đặt cuốc lên vai rồi nhìn xuống bà ta một cách khinh thường. Những thôn dân kia cũng không ngờ rằng Tống Tương chỉ dọa bà mối họ Trương kia. Họ chỉ thấy một tay nàng cầm cuốc, một tay chống nạnh ngang hông liền nói với bà mối họ Trương:

"Sau này, ta còn thấy bà bước vào cửa nhà ta, ta sẽ chặt chân bà xuống, nghe rõ chưa?"

Bà mối họ Trương nghe ra được nàng đã bỏ qua liền gật đầu lia lịa đồng ý. Những thôn dân xem náo nhiệt, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên há hốc mồm. Ở Tống gia thôn này, bà mối họ Trương là người được tất cả thôn dân kính trọng. Nhà ai có nhi tử muốn lấy vợ, có nữ nhi muốn gả chồng đều không phải đi tìm bà mối họ Trương đó sao?

Tống Tương đây là muốn cấm cổng bà mối họ Trương, khác nào muốn trở thành cô nương lỡ thì. Rồi một vài người chụm đầu lại bắt đầu xì xào bàn tán:

"Thật sự Tống Tương không muốn gả đi nữa sao?"

Cũng không chắc chắn, trước đây bà mối họ Trương không phải đã từng nói, nàng ta đã làm ra việc cẩu thả với nam nhân nàng ta nhặt được trên núi ngay tại nhà mình sao? "

" Nàng ta cũng thật là, không hề biết giữ nữ đức. Trước khi qua cửa đã lộ diện đi chơi cùng người khác. "

Nghe được những lời bàn tán xì xào quen tai này nàng cũng không còn quá để tâm nữa. Nàng từng nghĩ rằng người nhà sẽ bị ảnh hưởng vì những chuyện như thế này, nhưng giờ đây nàng đã hiểu ra, quan trọng nhất vẫn là gia đình họ bình an sống tốt qua ngày. Không có người đến cửa cầu hôn thì nhà nàng cũng ít gặp rất rối.

Nhiều người hiểu lầm nàng, nàng không quan tâm chỉ cần người nhà của nàng tin tưởng nàng là đủ, nàng chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Bận tâm quá nhiều thứ không biết chừng biết đến một lúc nào đó nàng không còn người thân cũng không còn người để nương tựa nữa. Cuộc đời này thế sự khó lường. Sau tất cả những việc đã qua, Trong Tống gia thôn sẽ không có người dám đến cửa cầu hôn nữa.

Ngày hè rất nhiều muỗi, Tống Tương đi lên núi, dự định đào thao dược đuổi muỗi mang về trồng trong chậu hoa và đem xuống trấn đổi ngân lượng. Một tiểu bạch thỏ bị nàng tóm gọn đôi tai khi nàng gặp trên đường đi. Khi về lưng nàng còn cõng gùi tre chứa đầy thảo dược.

Tống Tương về đến cổng làng đã nhìn thấy rất nhiều người xếp thành hàng dài không biết là đang mua cái gì. Nhìn thấy đầu hàng phía kia có một nam nhân gầy trông giống phường đạo chích. Người này ngồi lên chiếc chiếu trên mặt đất, mặc áo vải xám dài, ống tay rộng, tay phải cầm một cây sào dài, trên đó treo một tấm biển bằng vải trắng có phác vài vài ký tự ngoằn ngoèo bằng mực đỏ.

Phần chiếu trước mặt hắn ta chất ngổn ngang các loại bình nhỏ màu trắng, trên mỗi bình đều dán giấy đỏ và viết chữ lên trên, trông giống như là thuốc chữa bệnh. Có khi nào đây chính là lang băm thời cổ đại. Tống Tương từ từ đi đến đứng phía sau hàng để xem. Phía trước mặt nên là một phụ nhân trung liên lạ mặt, thấy một Tiểu cô nương cũng xếp hàng giống mình liền đến gần hỏi:

" Tiểu cô nương, cô cũng đến để mua thuốc à? "

Tống Tương muốn đến hỏi thăm tin tức nên gật đầu giả bộ không hiểu hỏi:

" Đây là bán thuốc gì? "

Phụ nhân trung niên thấy nàng hỏi liền nhiệt tình giải thích cho nàng hiểu:

Tiểu cô nương, cô không biết điều này. Thuốc này của Thanh Phong đạo trưởng rất có tiếng đấy. Ngươi nhìn chữ viết trên cây sào tre của ông ta mà xem, trên đó ghi chữ: Chữa báchbệnh, nhìn vào đấy không phải là đã rất rõ rồi sao. Nghe nói, Vương lão nhị ở thôn bên, hai chân bị liệt đã nhiều năm rồi, luôn phải nằm trên giường. Sau đó uống thuốc của Thanh Phong đạo trưởng, qua hai ngày người trong thôn đã nhìn thấy hắn ra ngoài đi dạo."

"Điều này thật khó tin."

Tống Tương đương nhiên không tin chuyện này. Ngay cả các loại thuốc đặc trị của hiện tại cũng không có tác dụng nhanh như vậy. Chưa kể người bệnh đã liệt hai chân phải nằm giường nhiều năm, thì sao có thể đứng dậy đi lại được luôn. Tuy nhiên, nàng đã che dấu đi những suy nghĩ trong lòng lại và còn tiếp tục giả vờ ngạc nhiên. Phụ nhân nghĩ nàng không tin thì lại cố nói để nàng tin:

"Tiểu cô nương này, trước đây ta cũng không có tin những chuyện như thế này đâu nhưng ta đã tận mắt chứng kiến Thanh Phong đạo trưởng chữa bệnh. Ngay cạnh nhà ta có Lý nhị cẩu, có một hôm hắn từ trên núi trở về, cũng không biết gặp phải chuyện gì, mà khi về đến nhà liền sùi bọt mép, trợn mắtHá mồm, mắt long sòng sọc đỏ ngầu. Người nhà của hắn đau lòng khóc lóc chuẩn bị hậu sự cho hắn, may thay Thanh Phong đạo trưởng đi qua cho hắn ta một viên thuốc màu xanh lam, sau khi dùng thuốc không bao lâu thì hắn tỉnh lại."

Tống Tương gật gật đầu vờ như đã hiểu. Thì ra đây là một thủ đoạn phổ biến ở thời này, giống như lúc trước ở hiệu thuốc Kim Ngọc Đường kia cũng vậy. Có người uống thuốc sau đó dùng nước cỏ tranh bôi lên mặt là để vu oan cho nàng. Rất có thể tên đạo sĩ Thanh Phong và tên Lý nhị cẩu kia đã câu kết với nhau, lúc đầu đưa cho hắn một viên thuốc độc nhỏ khi hắn phát động thì đưa cho viên thuốc giải, một kế hoạch thật hoàn mỹ.

Từ lúc nàng đến thế giới này, thấy người dân nơi đây rất mê tín và luôn tin vào lời đồn thổi, nên mới bị những thủ đoạn đơn giản này qua mặt. Ngày hôm nay nàng muốn xem kỹ trong những cái bình kia của Thanh Phong đạo trưởng bán có những loại gì. Đến lượt nàng, Thanh Phong đạo trưởng đang bận rộn thu tiền cũng không thèm ngẩng đầu lên liền hỏi:

"Ngươi muốn mua thuốc gì?"

Tống Tương quan sát những lọ thuốc này rồi nhẹ giọng nói.

"Cần thuốc trị ngoại thương."

Vốn tưởng hắn sẽ đưa thuốc cho nàng, nhưng không ngờ tên Thanh Phong đạo trưởng này lại giơ tay phải lên trước mặt cô sốt ruột nói:

"Một trăm văn tiền."

Một trăm văn tiền? Ăn một bát bún thịt có hai tệ, một trăm văn tiền không phải là một trăm tệ thời hiện đại sao? Để lấy được thuốc, Tống Tương lấy một trăm văn tiền ra đặt vào tay của hắn ta. Hắn ta nhận lấy tiền, lật ngược trong tay, đếm xong rồi cất đi sau đó mới tìm thuốc cho nàng. Không lâu sau, hắn tìm được một bình sứ màu trắng đưa cho nàng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sau nàng nói:

"Người tiếp theo."

Tống Tương đứng yên mà chưa có rời đi. Tên đạo trưởng thấy nàng chưa có rời đi bèn vuốt vuốt bộ râu dài của hắn rồi chưng bộ mặt thối ra hỏi:

"Còn chuyện gì nữa không?"

Tổng tương mở nút bình bình dược ra, rồi đưa lên mũi lấy tay quạt quạt ngửi. Đây không phải là bình dược tốt như quảng cáo mà chỉ là bình rượu thông thường ngâm với một chút thảo dược cầm máu. Nếu miệng vết thương lớn thì bình này không có tác dụng gì cả. Sau khi xác minh suy đoán của mình là đúng, Tống Tương giả bộ khó hiểu hỏi:

"Bình dược này thực sự có thể cầm được máu sao?"

"Đương nhiên."

Quay đầu nhìn tiểu cô nương đang hỏi, tên Thanh Phong đạo trưởng cho rằng Tiểu cô nương này sợ mình lấy nhầm dược nên mới hỏi lại. Chỉ trong nháy mắt Tống Tương lấy con dao ra hạ một đường xuống ngón tay trỏ của hắn. Những người phía sau nhìn không rõ nênkhông biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thanh Phong đạo trưởng kêu lên như heo bị chọc tiết, Hắn ta chỉ vào Tống Tương rồi mắng chửi:

"Người bị điên rồi, sao lại làm ta bị thương?"

Tống Tương giả bộ kinh ngạc chỉ vào ngón tay bị thương rồi nói:

"Ui da! Đại phu! Tay của ngươi bị chảy máu rồi a! Đừng lo lắng ta sẽ lấy thuốc cầm máu cho người."

Thanh Phong đạo trưởng nghe thấy vậy liền nhanh chóng rút tay lại. Cũng không biết là có chuyện quỷ quái gì đang xảy ra, hắn chỉ thấy một vật giống con dao chém đứt ngón tay hắn. Nhưng không biết hung khí đã bay đi đâu rồi. Chỉ có duy nhất một thứ nhìn thấy sự thật là con trắng đang nằm trên tay của Tống Tương. Nhưng nó sẽ sớm trở thành bữa trưa ngon miệng của nhà nàng.

Để đảm bảo an toàn, Tống Tương đã dấu con dao vào không gian. Thanh Phong đạo trưởng cố tìm con dao nhưng không thấy tăm hơi nó đâu. Lúc này tên đạo trưởng mới thu tay về, Tống Tương khó hiểu kêu thật to:

"Đại phu, đây không phải là thuốc cầm máu người bán hay sao?"

Ngay lúc đó Tống Tương túm lấy tay Hắn ta và đổ cả bình dược lên vết thương. Thanh Phong đạo trưởng lại thêm một lần nữa hét lên như heo bị chọc tiết, một hồi lâu cũng không thấy máu ngừng chảy. Vừa rồi Tống Tương ra tay có dùng thêm chút lực, đương nhiên chút dược trong bình này không thể cầm được máu.

Người xếp hàng thì chờ xem kết quả, còn tay Thanh Phong đạo trưởng thì từng giọt từng giọt Máu rơi xuống và không có dấu hiệu ngừng chảy. Giờ đây Thanh Phong đạo trưởng mới biết mình bị Tiểu cô nương kia lừa. Trước khi thôn dân đến đây đông hơn, hắn ta thu dọn hết đồ rồi nhanh chóng chạy thẳng ra phía cổng thôn.

Những người xem náo nhiệt thấy Thanh Phong đạo trưởng bỏ chạy thì cũng nhận ra rằng họ đã bị lừa, còn Thanh Phong đạo trưởng chỉ là một tên lang băm, vậy là họ lắc đầu thở dài rồi tản đi. Có nhiều người mua thuốc trước nó biết mình bị lừa liền giận giữ chạy theo đuổi đánh. Đám đông giải tán nhưng có một vài phụ nhân cùng tiến tới cạnh Tống Tương tò mò hỏi:

"Tống cô nương, sao cô biết được Thanh Phong đạo trưởng kia là tên lừa đảo?"

Nhìn người hỏi là người trong Tống gia thôn, Tống Tương suy ngẫm một lát và không có ý định dấu diếm:

"Bởi vì ta biết trị thương."

Nghe đến đây, bọn họ đều sửng sốt trợn mắt nhìn lại nàng:

"Tống cô nương, ngươi chưa từng học trị thương, sao đột nhiên lại biết trị thương?"

Tống Tương biết cô có giải thích không rõ ràng được nên đành bịa ra một câu chuyện:

"Lúc trước ta bị bệnh nặng, trong lúc hôn mê thấy tiên nhân chỉ điểm ta một chút chỉ là tiên nhân có dặn không được truyền y thuật này cho bất kỳ ai."

Mấy phụ nhân kia nghe xong cũng tỏ ra nghi ngờ. Đặc biệt là họ lại hay nghi thần nghi quỷ, nên khi nàng đã nói do tiên nhân dạy không thể truyền ra ngoài, cũng đành phải ngoan ngoãn im lặng không dám hỏi thêm.
« Chương TrướcChương Tiếp »