Chương 190. Nghe lénLý đại ca và Hiên Nhi tiểu thư đều có thần sắc khác nhau. Lý đại ca luôn tự nhiên vô tư dù đi đến đâu cũng đều rất cởi mở. Nhưng Hiên Nhi tiểu thư thì không như vậy, ta ta chỉ yêu thích vẻ đoan trang nghiêm túc, điều này cũng không thể trách nàng ta được. Ngay từ khi còn nhỏ, mẫu thân thân sinh của nàng ta đã dạy dỗ nàng ta như vậy rồi.
Mẫu thân của nàng ta có xuất thân không tốt, địa vị lại thấp mặc dù xinh đẹp như hoa như ngọc và được xếp vào hàng hoa khôi nhưng lại có mặc cảm về thân phận, địa vị. Nên thứ mà bà ấy quan tâm nhất là tri thư đạt lễ và nhân phẩm. Từ khi còn nhỏ Hiên Nhi tiểu thư lớn lên trong môi trường như vậy nên trong hoàn cảnh hiện tại khó mà thích ứng được. Ở đây nàng ta luôn có cảm giác bất an và không biết phải nhấc tay đặt chân như thế nào cho hợp lễ nghi.
Những người khác nhìn vào bộ dạng Lý đại ca luôn thấy khó chịu thế nhưng hắn ta lại không hề quan tâm, điều mà lúc này hắn ta để tâm đến là những món ngon trên bàn tiệc. Còn về phần Chu Tiêu thì toàn lực chú ý đến ánh mắt của tri phủ đại nhân khi nhìn thấy hắn.
"Lý đại ca, ta rời đi một lát, rất nhanh thôi sẽ quay trở lại, các người cứ ăn trước đi!"
Chu Tiêu nói xong rồi đứng dậy rời đi, Hiên Nhi tiểu thư nhìn theo Chu Tiêu, thấy Chu Tiêu đứng dậy nàng ta cũng muốn đứng dậy đi theo.
"Ta.. ta muốn đi cùng, Chu Tiêu ca ca.."
Biểu tình trên khuôn mặt của Hiên Nhi tiểu thư gần như muốn khóc, cho thấy trong hoàn cảnh này nàng ta không thoải mái và rất khó chịu. Đáng tiếc Chu Tiêu không phải đứng lên đi dạo, thế nên hắn lắc đầu đáp:
"Hiên Nhi tiểu thư, ở đây có Lý đại ca chăm sóc cho tiểu thư, không cần phải lo lắng, ta đi một lát rồi quay về!"
Hiếm khi Chu Tiêu đối xử hiền hòa với mình như vậy, còn không nóng nảy như trước khiến cho Hiên Nhi tiểu thư thụ sủng nhược kinh. Lý đại ca lại không quá để tâm đến chuyện này, hắn là người hào sảng lên ăn uống rất thoải mái, đến nỗi quanh miệng còn bóng loáng dầu mỡ.
Hiên Nhi tiểu thư mặc dù không nói nhưng cũng lặng lẽ đứng cách xa hắn ta một chút vì cảm thấy xấu hổ. Lý đại ca quả thật không kiềm chế được trước đồ ăn đồ uống ngon như thế này. Còn về phía mỹ nhân dù cho là xinh đẹp tựa thiên tiên thì đối với lý đại ca mà nói cũng không thể ăn được mà có ăn được thì cũng không ngon!
Chu Tiêu rời khỏi bèn đi theo hướng mà tri phủ đại nhân vừa rồi đi. Có lẽ là do hắn chậm chân hoặc do cấu trúc của phủ tri phủ phức tạp, thoáng chốc hắn đã không thấy bóng người đâu. Chu Tiêu tìm tới tìm lui không thấy đành phải dừng lại ngó trước nhìn sau vì sợ hạ nhân đi qua nhầm tưởng mình là người xấu, hắn đã trốn vào phía sau hòn non bộ.
Hắn biết rất rõ, mặc dù không tìm thấy tri phủ đại nhân nhưng hắn tin khách hứa vẫn còn ở đại sảnh thì nhất định tri phủ đại nhân sẽ quay trở lại. Nghĩ vậy Chu Tiêu không nôn nóng nữa, hắn trốn trong chỗ khuất và bình tĩnh suy nghĩ về những gì đã xảy ra từ khi lúc hắn tỉnh dậy. Thời gian thoáng cái cũng đã nửa năm, hắn luôn tìm kiếm và đến tận hôm nay cuối cùng hắn cũng có chút ít manh mối về thân thế của hắn cho nên trong lòng hắn lúc này rất hồi hộp rất lo lắng.
Sau khi tri phủ đại nhân vội vã chạy đến, đối với ngũ hoàng tử thập phần khách sáo. Dù sao thì ngũ hoàng tử lớn lên trong môi trường đầy dãy những mưu mô và lừa lọc nên trong mắt khó dung được bụi bặm. Tuy vậy cũng không có nghĩa là hắn ta không hiểu nhân tâm, thậm chí hắn ta còn hiểu rất rõ là đằng khác. Ngũ hoàng tử nhếch mép cười nửa vời nhìn về phía tri phủ đại nhân:
"Đại nhân thật to gan, hôm nay là sinh thần nữ nhi của ngài, ta nhận được thiệp mời của ngài đến chúc mừng nhưng ngài lại.."
Ngũ hoàng tử phất tay áo tức giận chỉ vào tri phủ đại nhân mà quát:
"Ngài không những không dấu nàng ta đi mà ngay cả gặp cũng không cho. Bản điện hạ không hề trách cứ, còn đích thân đến gặp nói lời chúc mừng. Ấy vậy mà lại bị hại nhân chặn ngoài cửa, thử hỏi trong mắt ngài có còn vương pháp, có còn phụ hoàng của ta hay không?"
Những lời buộc tội của ngũ hoàng tử đều là đại tội khiến cho tri phủ đại nhân chỉ biết cúi đầu kính cẩn giải thích:
"Điện hạ thứ tội, thực tình hạ thần không có ý đó, hạ thần tận tâm trung thành với, có Nhật Nguyệt và thiên địa làm chứng, hạ thần.."
"Dừng lại, đừng nói với ta mấy việc này, bản điện hạ muốn nghe, đại ca của ta cũng muốn nghe!
Ngũ hoàng tử nói đến tại hoàng tử thì bất giác nổi lên cảm giác chán ghét theo bản năng, thế nhưng mà hắn vẫn phải nhẫn nhịn sự chán ghét này xuống mà tiếp tục nói:
" Chúng ta đến đây là để chúc mừng sinh thần của lệnh thiên kim, ấy thế mà ngài lại không để nàng ta ra gặp khách điều này có phần không thỏa đáng cho lắm. Dù là người có rộng lượng đến đâu thì cũng thấy việc này không hợp tình hợp lý! "
Những lời này của ngũ hoàng tử nghe thì rất thuyết phục, thế nhưng..
" Người bệnh phải nằm nghỉ ngơi, không tiện gặp người khác. Tri phủ đại nhân, lệnh thiên kim đã uống thuốc ngày hôm nay rồi cũng vừa mới đi ngủ! "
Đột nhiên ngũ hoàng tử cùng những người khác đang ở ngoài cửa viện đều nghe thấy âm thanh trong veo như tiếng suối chảy nếu nói là lạnh thì có chút lạnh, nhưng không lạnh như băng. Nếu nói là trầm ấm thì lại không ấm nồng như tra mà nó giống với hương bạc hà hơn.
Ngũ hoàng tử ngay lập tức bị giọng nói này hấp dẫn, không nhịn được mà quay đầu lại, thấy một nữ tử vận y phục màu trắng xuất hiện. Nữ tử này đeo mạng che mặt, không rõ là nó vốn đã che mặt hay là vì tránh lây bệnh từ bệnh thiên kim mới đeo lên. Nhìn thấy nữ tử này vẻ mặt của hắn đột nhiên nghiêm túc.
Thế nhưng, hắn đã nhanh chóng bắt bỏ suy đoán này, nếu đúng như vậy thì chắc chắn tri phủ đại nhân cũng bị mốc rồi. Ông ta yêu chiều nữ nhiên lúc này như thế nào thì cả Chu Quốc này đều rất rõ ràng. Ai cũng nói rằng sở dĩ tri phủ đại nhân yêu chiều nữ nhi như vậy là do phu nhân mà ông ấy nhất mực yêu thương sớm đã tạ thế. Nhìn tâm trạng của tri phủ đại nhân hôm nay không quá tốt, tuy hơi gầy xong cũng không có gì nghiêm trọng hẳn là nữ nhi của ông ấy vẫn ổn, khả năng là đã được chữa khỏi bệnh rồi.
Ngũ hoàng tử kinh ngạc trước giọng nói trong veo như nước, nghe xong lại muốn nghe nữa, trong lòng có chút hưng phấn cái cảm giác này chính là cảm giác mà hắn ta thấy được khi gặp nữ tử ở khách điếm Duyệt Lai hôm qua. Và nàng ta cũng chỉ xuất hiện duy nhất một lần. Nghĩ đến đây ngũ hoàng tử không khỏi nhíu mày, chẳng trách mình phái người ra ngoài dò hỏi mà không dò la ra được nàng giống như nàng chưa từng tồn tại.
Trước đây hắn luôn coi thường hành vi phóng túng của đại hoàng tử. Đại hoàng tử chưa từng khước từ một ai, ngàn hoa một bụi không từ bỏ bông nào. Bây giờ thì đến lượt hắn, liệu có giống như lời mẫu Phi nói với hắn rằng nam nhân trên đời này đều là những kẻ háo sắc. Ngũ hoàng tử rất không đồng tình với lời buộc tội như vậy, thậm chí còn bất mãn là đằng khác. Dưới ánh mắt của tri phủ đại nhân thì lại cho rằng sự xuất hiện của Tống Tương đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện với vị ngũ điện hạ này đêm khiến cho vị ngũ điện hạ này mất hứng.
Ngũ hoàng tử không nhận ra Tống Tương nhưng tri phủ đại nhân chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra nàng ta rồi. Nhìn vóc dáng, y phục, kiểu tóc đặc biệt là người có thể xuất hiện ở đây ngoại trừ nha hoàn của nữ nhi thì chỉ có thể là Tống Tương, Tống thần y mà thôi.
" Ngũ điện hạ xin thứ tội, Nàng ta là được tiểu nữ mời đến.. "
" Ta là đại phu, là người phụ trách chữa bệnh cho tiểu thư, sức khỏe của tiểu thư giờ không được tốt không tiện gặp khách. "
Tống Tương tuy nói không nhiều, nhưng mọi thông tin hoàn chỉnh đã được nói ra rất rõ ràng cho ngũ hoàng tử biết. Ai ngờ ngũ hoàng tử nhìn chằm chằm vào chiếc khăn che mặt của Tống Tương không hề nhìn thấy sắc mặt đen thui của tri phủ đại nhân, thế nên ông ấy liền giả bộ ho khan vài tiếng để chuyển hướng chú ý của ngũ hoàng tử. Vậy mà không ăn thua thế là đành phải cắn răng hé miệng hỏi:
" Ngũ điện hạ, đại sảnh còn nhiều khách nhân, bệ hạ muốn người đến đây là để mau hữu học hỏi việc quốc gia đại sự đây là một cơ hội tốt nên không thể lãng phí cho những điều nhỏ nhặt không quan trọng. "
Ngũ hoàng tử sẽ cười, sau đó hắn mới chú ý đến lời nói của tri phủ đại nhân và đáp lại:
" Thật sao? Ta thấy ngài rất hiểu tâm ý của phụ hoàng ta, chẳng lẽ ngài là con giun trong bụng của phụ hoàng sao? "
Hắn ta đến đây chủ yếu là giám sát đại hoàng tử xem có làm ra chuyện xấu gì làm mất thể diện hoàng gia hay không. Thực sự khánh cũng không có ý định này, hắn chỉ muốn đi ra ngoài mở rộng tầm mắt nhưng đây cũng là trọng trách mà mẫu Phi hắn đã giao cho nên hắn chỉ có thể làm theo. Còn về phía tri phủ đại nhân nói đến việc giao du học hỏi chuyện quốc gia đại sự thì là điều cực kỳ vô nghĩa. Phụ hoàng giao một số chính sự cho đại ca, đối với hắn mà nói thì đại ca và tứ ca hắn đều không để vào trong mắt. Thực ra người mà hắn để tâm nhất cửu đệ, chẳng qua là bối cảnh nhà mẹ đẻ quá thấp, thấp nhất trong tất cả các hoàng tử. Hơn nữa mẫu thân của hắn lại sớm qua đời, vậy mà hắn có thể sống sót kỳ một cách kỳ diệu.
" Ngũ điện hạ, thứ cho hạ quan nhiều lời.. thật sự là.. tiểu nữ chưa có hôn ước, nếu cứ như vậy xông vào khuê phòng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của tiểu nữ, trừ phi.. "
" Trừ phi cái gì? "
Ngũ hoàng tử liếc mắt nhìn tri phủ đại nhân thập phân tò mò hỏi. Người duy nhất mà hắn để vào trong mặt ngoài phụ hoàng mẫu phi thì chính là lão cửu, còn lại là nữ tử mà hắn gặp hôm trước. Về phần những người khác đối với hắn chỉ là phù du mà thôi!
" Nếu là ngũ điện hạ.. "
Tri phủ đại nhân nói đến đây không nhịn được mà thở dài.
" Chuyện này chắc chắn điện hạ sẽ tuyệt đối không chấp thuận, bởi vì như vậy sẽ ủy khuất ngài! "
Tri phủ đại nhân tiếp tục nói. Ngũ hoàng tử sắp mặt trầm xuống, không hài lòng hỏi:
" Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì? "
Hắn ta cực kỳ ghét những người nói năng lấp lửng, hắn ta nhìn tri phủ đại nhân bằng ánh mắt cảnh cáo thế rồi tri phủ đại nhân không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng nổi:
" Ngũ điện hạ, dù cho nữ nhi của hạ thần không giống như các nữ tử khác nhưng trong lòng hạ thần tiểu nữ chính là tâm can bảo bối nếu vì chuyện điện hạ xông vào làm hỏng thanh danh của tiểu nữ thi hạ thần nhất định sẽ định xuống hôn ước của tiểu nữ với điện hạ. "
Tri phủ đại nhân nói. Và rồi dáng vẻ cao cao tại thượng của ngũ hoàng tử bỗng nhiên cứng ngắc. Khóe miệng hắn co rút kịch liệt, hắn ta không ngờ tri phủ Giang Nam lại dám nói ra những lời như thế đối với hắn, mồ hôi trên trán ngũ hoàng tử nhỏ xuống liền lạnh ngắt.
Ý của ngài là hôm nay Ta cứ nhất quyết xông vào để thấy dung nhan lệnh thiên kim thì nhất định phải định xuống hôn sự với nàng ta hay sao?"
Ngũ hoàng tử nghi ngờ hỏi lại, không phải là vì hắn nghe không rõ mà là do hắn thấy chuyện này quá sức tưởng tượng của hắn.
"Chuyện này, không liên quan đến hạ thần, là điện hạ nói đấy!"
Tri phủ đại nhân vội vàng phủi sạch hoàn toàn quan hệ không có bất cứ cảm giác bị đè nén nào cả.