- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
- Chương 189: Chạm mặt
Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 189: Chạm mặt
Chương 189. Chạm mặt
Tiểu nha hoàn tên Hồng Ngọc vô cùng hoảng hốt khi thấy có người lạ mặt muốn xông vào. Tiểu thư không thể gặp người lạ nhất là nam tử. Ngày còn nhỏ có một lần tiểu thư bị đi lạc, lão gia đã phân phó toàn bộ nhân thủ trong phủ ra ngoài tìm người. Khi tìm thấy, quần áo trên người tiểu thư đã rách rưới, lộ rõ những vết xanh tím, toàn thân thể đều có dấu ấn bị lăng nhục. Tinh thần tiểu thư bị hoảng loạn cực độ, gặp ai nấy cũng đều sợ hãi y như con nai nhỏ gặp lão hổ.
Tri phủ đại nhân bởi vì chuyện này mà phát hỏa, đối với những kẻ dám hϊếp tiểu thư đều phải chịu hình phạt thiên đạo vạn quả. Cũng từ đó tiểu thư cứ nhìn thấy nam nhân là phát bệnh. Nhớ lần đó có một thái y trong Thái y viện đến chữa trị cho tiểu thư, nhưng khi gặp thái y ngay lập tức tiểu thư bị bất tỉnh nhân sự. Khi thái y nói bắt mạch thì tiểu thư lại bắt đầu la hét gây sự thậm chí còn quậy banh trời đất lên.
Thiên kim tri phủ lộ rõ sự bất lực và đáng thương, đôi mắt ngơ ngác hoảng loạn như con lai lai con đi lạc. Nàng ta nhìn về phía nha hoàn Hồng Ngọc, Hồng Ngọc ngay lập tức dỗ dành, thiên kim tri phủ cuối cùng cũng rời khỏi xích đu.
Thiên kim tri phủ cắn chặt môi, bàn tay nhỏ miễn cưỡng thả dây của xích đu ra. Trên người nàng ta vận y phục váy xếp li đung đưa thành vòng cung trông rất đẹp mắt. Sau đó nàng ta bước đi, bàn tay đặt ở tư thế cước liên bộ, đây là lễ nghi mà nàng ta được ma ma dạy từ lúc trước. Nàng xuất thân trong danh gia vọng tộc cho dù không được thông minh như những người khác nhưng có một số thói quen khắc sâu vào xương cốt không dễ gì thay đổi.
"Nhưng mà.. ta vẫn còn muốn chơi nữa."
Thiên kim tri phủ bất mãn nói hai hốc mắt bắt đầu đỏ ứng ẩm ướt nước mắt như muốn trực trào ra khỏi khóe mắt. Tống Tương thấy một màn này thì nhếch mép cười, lúc này nếu ai nhìn thấy còn cho rằng Tống Tương là một người máu lạnh vô tình.
Tống Tương lại cho rằng thiên kim tri phủ không hề đáng thương, nàng ta chẳng qua chỉ là ngây thơ đơn thuần không nhiễm chút bụi trần mà thôi. Tống Tương đối với phản ứng của nàng ta thì có phần hơi ngạc nhiên. Theo lẽ thường thì phản ứng lúc này của nha hoàn rất thái quá. Rõ ràng trong chuyện này phải có uẩn khúc gì đó.
Thiên kim tri phủ tuy là một ngốc tử nhưng về các khoản giao tiếp thông thường thì không gặp phải trở ngại gì, hơn nữa nhìn nàng ta vẫn có phần tinh ranh, hẳn là đã quá đỗi quen thuộc với cảnh tượng này rồi. Huống chi bây giờ chỉ là là gặp một người điều này, rất rõ ràng những suy đoán của nàng không hề sai.
Hồng Ngọc nhìn vẻ mặt của Tống Tương một lúc rồi thở dài, quả nhiên vẫn bị vị Tống đại phu này nhìn ra, đôi mắt của vị này quả thật là hỏa nhãn kim tinh. Nhưng bí mật của tiểu thư thì mình nhất định phải giữ kín, dù chết cũng phải mang theo xuống mồ nhất quyết không được hé lộ ra ngoài dù nửa lời.
"Tiểu thư là bị bệnh ở trong người, lão gia căn dặn, không thể để tiểu thư truyền bệnh cho người khác được!"
Mấy ngón tay Hồng Ngọc đan chặt vào nhau. Nhìn y phục của người đang gây chuyện ngoài cửa hẳn là một nhân vật không tầm thường. Thoạt nhìn đã đủ thấy đây là một kẻ không dễ trêu trọc, hẳn là từ nhỏ đã được nuông chiều thành tính. Nếu như tiểu thư mà rơi vào tay của người này nhất định sẽ bị dồn vào chỗ chết. Bởi vì nhìn người này không có dáng vẻ của một kẻ si tình, lại càng không có dáng vẻ của một người tốt.
"Đúng vậy, phải thất lễ với ngài rồi, nô tì phải đưa tiểu thư đi trước!"
Hồng Ngọc vừa lo lắng giải thích vừa đỡ tiểu thư đứng dậy. Tống Tương nhăn mày, bình thường nàng vốn đã xinh đẹp giờ đây bởi vì thấy mất hứng mà dung nhan của nàng càng thêm bắt mắt. Bình thường nàng rất ít cười nhưng một khi cười thì ấm áp như hoa mùa xuân nở rộ.
"Ta biết rồi, các ngươi cứ đi trước đi!"
Sau khi nói xong Tống Tương nhìn về hướng cửa đang rất huyên náo, nàng lờ mờ nhìn thấy một nam tử vận hắc bào. Nhìn thấy hắn ta khoảng chừng hai mươi tuổi, vì quá xa nên nàng không nhìn rõ được diện mạo của hắn ta trông như thế nào. Tống Tương nghĩ ngợi một chút liền tiến lại gần, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nghe thấy một giọng nói từ phía cửa viện truyền đến. Người vừa mở miệng nàng đương nhiên biết là ai.
"Ngũ điện hạ, mời dừng bước, yến tiệc sắp bắt đầu ngày lại đại diện cho hoàng tộc sao có thể vắng mặt được!"
Tri phủ đại nhân vừa cười vừa nói. Nếu ai không nhìn thấy trên trán của ông ấy đang lấm tấm mồ hôi và sự lo lắng rõ ràng trong mắt thì đều nghĩ rằng ông ấy đang rất bình tĩnh.
"Ta nói ngài, không ngờ đường đường là một tri phủ Giang Nam như ngài cũng quá cứng đầu rồi, ta chỉ muốn nhìn nữ nhi của ngài một lát đâu có ăn mất miếng thịt nào của nàng ta đâu mà ngài phải sốt sắng như vậy. Chẳng khác gì tình huống ta đang tịch biên gia sản của ngài vậy. Tốt xấu gì ngài cũng là quan nhị phẩm hấp tấp vậy còn ra thể thống gì nữa."
"Ngũ điện hạ, ngài nghĩ nhiều rồi, chuyện không phải như ngày nghỉ. Thật sự cũng đã đến giờ ngoài đại sảnh bắt đầu yến tiệc này không thể vắng mặt!"
Tri phủ đại nhân nói xong, khuôn mặt ngũ hoàng tử nhăn nhó, lông mày, mắt, mũi, miệng đều nhíu lại vào nhau thập phần khó chịu.
Trấn Khổ Thủy.
Từ ngày Chu Tiêu, Tống Tương, Hạ Thiên cùng nhau rời khỏi trấn Khổ Thuỷ đến nay cũng đã bốn ngày. Bốn ngày này Tống Hoa ngóng tỷ tỷ đến phát khóc. Tỷ tỷ tuy không ở đây nhưng ngày nào cậu bé cũng được ăn điểm tâm mà Vị Hương quán gửi đến, thậm chí còn được ăn hết cả phần của tỷ tỷ. Có khi còn đến cả Vị Hương quán để thưởng thức các món mới, chỉ cần là cậu bé thích thì đều không từ chối bất cứ món nào. Kết quả của sự ham hố quá đà đó là một chiếc răng sữa bị sâu, cậu bé đau đớn và khó chịu vô cùng.
"Mẫu thân! Khi nào thì tỷ tỷ quay trở lại?"
Tống Hoa nhìn y như một người lớn đang vác rìu đốn củi ở gốc cây ven đường. Lý Thị rất lo lắng, bà mang theo bí mật lớn lánh đời vốn là trọng trách lớn trong nháy mắt bà liền trở thành phụ nhân lôi thôi luộm thuộm, bà không quá để tâm bề ngoài miễn sao thấy thoải mái là được.
"Chuyện này, mẫu thân cũng không rõ. Từ ngày Tương Nhi đi chữa bệnh chưa thấy gửi tin tức về. Ta lại không biết chữ, dù có biết viết thì biết phải gửi đi đâu, chùa Thượng Sơn thường cấm thư từ qua lại nên mẫu thân cũng rất lo lắng!"
Lý Thị nói xong rồi nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang bực dọc của Tống Hoa liền bật cười nói tiếp:
"Hoa Nhi, sao con còn lo lắng hơn cả mẫu thân vậy? Chẳng nhẽ con quên rồi sao, tỷ tỷ con là người rất có bản lĩnh, bên cạnh còn có cả Hạ Thiên nữa. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Lý Thị an ủi Tống Hoa cũng chính là tự an ủi chính mình, bà ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tống Hoa nhìn về một nơi xa săm mà trong lòng thấp thỏm không yên. Trong phòng bếp Lý thị đang nhóm bếp, khói khói bếp đang bốc lên nghi ngút, bà lấy khăn che lại, nhìn bà đâu còn dáng vẻ tiều tụy trước kia. Tất cả là nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của Tống Tương mà cuộc sống của gia đình ngày một tốt lên.
Ngân lượng hàng tháng kiếm được tự Ý quán cũng đã đủ chi tiêu rồi vậy mà thêm cả Vị Hương quán có lợi nhuận cũng rất cao, mỗi tháng thu được cả trăm lượng bạc. Việc thuê nha hoàn nhóm lửa mỗi tháng chỉ cần hai lượng bạc thôi tính toán như vậy rất thỏa đáng nhưng Lý thị lại không đồng ý.
Bà thích tự mình làm tất cả mọi việc. Từ trước đến giờ tự tay bà chăm sóc hai đứa nhỏ, chưa bao giờ trông chờ người khác bây giờ nếu có thêm nha hoàn chưa rõ ràng lai lịch lại không rõ lòng người bà lại không yên tâm, nhất là việc liên quan đến ăn uống lại càng không yên tâm.
"Nhưng mà mẫu thân, Chu Tiêu ca ca lại không trở về? Đã mấy ngày rồi con không gặp huynh ấy, huynh ấy đã hứa là sẽ dạy Hoa nhi đọc sách và viết chữ rồi mà!"
Tống Hoa buồn bã hỏi. Nhìn vào đôi mắt của cậu bé lúc này thật đáng thương, Giống y như chú chó nhỏ bị bỏ rơi không có nơi chốn để về, không có ai muốn thu nhận nó, tất cả đều tránh xa nó. Tống Hoa quả thật rất thích Chu Tiêu, thậm chí còn coi Chu Tiêu như ca ca ruột thịt của chính mình.
"Chu công tử, ta e rằng hắn sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!"
Lý Thị bế theo Tống Hoa vào bếp, lấy một bó mộc nhĩ khô trên tường sau đó thả vào chậu rồi múc nước vào ngâm. Sau đó múc một gáo nước bỏ vào nồi, miếng thịt đỏ ngay lập tức ngập ngập trong nước. Lý Thị nấu ăn rất ngon, khác hẳn với tính tình dễ mềm lòng thường ngày của bà. Có lẽ là do nữ nhi mở Vị Hương quán kinh doanh điểm tâm nên bà dần chuyên tâm nghiên cứu nấu ăn và cũng trở lên khắt khe với chính mình.
Bà nhanh tay cắt nhỏ hành lá chọn sau đó tỉ mỉ trộn một phần với dầu mè trong bát trước khi đổ vào nồi canh. Bà lấy ra hai quả trứng gà có dính chút bẩn, bà đem rửa sạch sau đó đập trứng vào miệng bát, lòng đỏ và lòng trắng chảy ra gọn gàng vào trong bát. Đập trứng hai lần liên tiếp thế rồi bà khuấy đều trứng rồi thêm một phần hành lá còn lại cùng với bột mì vào đánh đều. Sau đó lấy một chiếc thìa múc một thìa từ trong bát rồi nhanh chóng cho vào nồi, một chiếc bánh nhỏ nhanh chóng bị nước sôi đẩy nổi lên trên mặt nước. Lý Thị lien tục làm như vậy cho đến khi hết bột trong bát sau đó dùng thìa lớn khuấy đều theo chiều kim đồng hồ. Một mùi thơm tươi mát tỏa khắp phòng bếp, kèm cả mùi than cháy cũng đều có hương vị rất đặc trưng. Tống Hoa đang ngồi ở ngưỡng cửa phòng bếp, ôm trên tay một cuốn sách, cậu nhóc rất chuyên tâm đọc sách y như người lớn, nhìn cậu nhóc lúc này thật yên tĩnh.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
- Chương 189: Chạm mặt