Chương 188. Thật sự nguy hiểmChu Tiêu đi cùng hai người đến đại sảnh, ở đây hoàn toàn sai khác với những gì hắn nghĩ, đại sảnh rất rất đông đúc và náo nhiệt. Tất cả bọn họ đều bận rộn giao lưu với nhau lấy đâu ra thời gian mà để tâm đến mấy người bọn họ. Lúc này có một gia đinh ánh mắt nhanh nhạy thoáng qua đã ra có người lạ nào, hắn liền bước đến hỏi.
"Ba vị là.."
Gia đinh trong đại sảnh, tận tình hỏi thăm để tránh bị khiển trách hầu hạ quí nhân không chu đáo. Không phải mỗi phủ của tri phủ Giang Nam mà bất cứ đại gia tộc nào khi tổ chức yến tiệc cũng có sắp xếp như vậy. Hiên Nhi tiểu thư thấy người lạ tiến lên bắt chuyện thì cố ý né tránh ra phía sau Chu Tiêu, chung quy là nàng ta không hề câu nệ tiểu tiết bởi vì chưa từng tham gia yến tiệc lớn như vậy bao giờ. Hơn nữa lại là ở một nơi xa lạ như thế này. Chu Tiêu là người trấn tĩnh nhất, hắn lịch sự chắp tay chào gia đinh đó rồi trả lời:
"Chúng ta phụng mệnh đến đây để đưa lễ vật chúc mừng sinh thần thiên kim tri phủ!"
Gia đinh nghe xong vẫn là thái độ cung kính:
"Các vị mau qua bên này ngồi, nếu tiểu nhân tiếp đón có chỗ nào chưa chu đáo các vị quí nhân bỏ qua. Bàn tiệc đã lên món xin mời các vị thưởng thức!"
Gia đinh nói xong thì sắp xếp ba người họ đến bàn tiệc còn trống. Bàn tiệc có đủ loại trái cây, điểm tâm, có rượu ngon và đồ ăn ngon. Từ trái qua phải bày biện rất trật tự: Nho xanh, quýt, dứa, hạt dưa, bánh quế hoa, thủy tinh cao, bánh dẻo, bò khô, lợn khô, gà sốt, thịt bò ngâm tương, cải trắng, sủi cảo.. Lý đại ca nhìn đến bàn tiệc nước miếng không tự chủ được mà ứa ra, chỉ cảm thấy chuyến đi này không uổng công chút nào. Hóa ra những người giàu có quyền lực có thể tận hưởng cuộc sống xa hoa như vậy. Khắp mọi nơi đều sang trọng chẳng trách những người đọc sách nhiều sức đầu mẻ trán mới tiến được vào quan trường. Nếu hãng xưởng biết có loại đãi ngộ này thì ngay từ khi còn nhỏ hẳn sẽ ra sức đọc sách rồi.
Chu Tiêu nhìn ra suy nghĩ của Lý đại ca rồi nói:
"Lý đại ca, tự cổ chí kim những hài từ xuất chúng trong nhân gian cũng chỉ có thể làm được đến chức cửu phẩm mà thôi. Giống như huyện lệnh huyện khổ Thủy của chúng ta. Ông ấy cũng là hài tử xuất thân trong bách tính bình thường. Cao hơn một phẩm là quan bát phẩm thường là hài tử xuất thân trong gia đình thương nhân, hoặc một vài chức quan nhàn rỗi được mua bằng bạc và không có thực quyền chỉ là để thỏa mãn hư danh dù sao thì chỉ cần dùng tiền là có thể mua được. Tăng thêm một phẩm nữa là quan thất phẩm, với người xuất thân từ bách tính bình thường không có ai nâng đỡ, không có địa vị không không có tiền bạc thì quan thất phẩm đã là đỉnh cao của bọn họ rồi. Dù cho là người đa mưu túc trí, tài năng hiếm có nhưng muốn vượt qua được phẩm cấp này là không thể. Nếu muốn được như tri phủ đại nhân thì quả thực là mộng tưởng hảo huyền. Tri phủ đại nhân có gia thế hiển hách, xuất thân danh gia vọng tộc, trong cung có tỷ tỷ là nương nương đang rất được sủng ái. Gia tộc của ngài ấy muốn mưa có mưa muốn gió có gió tóm lại là muốn gì được đó."
Chu Tiêu dùng một thái độ bình thản nhất để nói ra những lời chân thật nhất đối với Lý đại ca. Lý đại ca hai tay ôm ngực rồi dùng ánh mắt đau thương và vẻ mặt bất bình mà nhìn về phía Chu Tiêu nói:
"Ngươi cũng quá độc ác rồi! Sao không nói đôi lờ nghe cho dễ lọt tai chứ?"
Lý đại ca thở dài thườn thượt, dù gì rõ ràng như vậy đối với hắn ta cũng là chuyện tốt! Chuyện này này nghĩ sau, còn bây giờ lý đại ca ngay lập tức ngồi vào bàn tiệc, tay cầm đôi đũa nên, chỉ là một đôi đũa thôi mà cũng tinh xảo đến bậc này. Lý đại ca nhanh chóng gắp một miếng thịt bò ngâm tương bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt và từ từ tận hưởng mĩ vị:
"Chu tiểu huynh đệ, đây là món thịt bò ngâm tương ngon nhất mà ta từng ăn, ngoại trừ việc chưa cưới tức phụ thì chỉ cần được ăn món này dù chết cũng không thấy hối tiếc!"
Lý đại ca vừa nói vừa huých cùi trỏ vào người Chu Tiêu, sau đó ra sức càn quét đồ ăn trên bàn tiệc, Một miếng rồi một miếng cho đến khi miệng căn phòng mới chịu dừng lại. Hắn ta vừa nhai vừa nói:
"Chu tiểu huynh đệ mau ăn đi, đồ ăn ngon như vậy sau này sẽ khó có cơ hội được ăn!"
Lý đại ca không hài lòng mà nói. Hiên Nhi tiểu thư cũng lúng túng ngồi xuống, nâng cao đặc biệt chọn một vị trí ngay bên cạnh Chu Tiêu, thành gia Chu Tiêu vô tình bị đẩy ngồi vào giữa hai người. Chu Tiêu không quá quan tâm đến chuyện này, cũng không có thoái thác dù sao thì gia đinh kia đã tìm đi tìm tri phủ đại nhân, rất có thể bọn họ chưa kịp ăn gì thì tri phủ đã đi đến đây rồi.
Có một người ở phía xa cũng nhìn thấy Chu Tiêu u, nếu không phải tầm nhìn ông ta nhạy bén mà là do Chu Tiêu nhìn quá chói mắt, ngay cả khi hắn cúi đầu dung mạo của hắn cũng thật bất phàm. Khi hắn ngẩng đầu lên ánh mắt bình tĩnh cùng với bề ngoài anh tuấn. Ai không biết còn tưởng hắn là con cưng của Thiên đế, là do chính ngài tự tay nhào nặn nên đứa con này. Bởi vậy mà nhìn hắn vô cùng tuấn mĩ.
Ngay lúc nhìn thấy Chu Tiêu thì ánh mắt ông ta trở lên khϊếp sợ, giống như kiểu đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng khủng khϊếp. Ông ta dụi dụi mắt mấy lần để nhìn kỹ hơn. Khi có một nam nhân mặc y phục quản gia đến thì thầm vài câu vào tai ông ta này thì ngay lập tức ông ta trở nên căng thẳng mà quay đầu rời đi. Chu tiêu thu toàn bộ quá trình này vào trong mắt, tuy rằng chưa từng nhìn thấy tri phủ đại nhân nhưng khi nhìn thấy thái độ cung kính của những người khác đối với ông ta thì chủ nhân yến tiệc này đích thị là người vừa rồi nhìn mình.
"Ngươi sao vậy, đang nhìn cái gì thế?"
Lý đại ca chú ý đến động thái của Chu Tiêu, vừa gặm chân gà rồi thản nhiên hỏi hắn. Trong lòng Chu Tiêu cực kỳ phức tạp, người đó đích thị là tri phủ đại nhân vậy tại sao trước khi rời đi trong mắt vẫn còn vẻ bàng hoàng khϊếp sợ y như lúc nhìn thấy hắn? Điều này cứ quanh quẩn trong suy nghĩ của hắn. Hoặc là do hắn đã nghĩ nhiều, hoặc là do ông nghỉ biết thân thế của hắn.
"Lý đại ca!"
"Hử!"
"Huynh thử nói xem khi nào thì huynh đột nhiên hoảng sợ trong mắt còn có vẻ khó tin khi nhìn thấy một người?"
Chu Tiêu trầm tư nói với một giọng điệu trầm thấp. Lý đại ca không suy nghĩ đến, đầu cũng chả buồn ngẩng đầu lên mà đáp:
"Đương nhiên là không làm chuyện trái lương tâm thì sẽ không bị chột dạ. Hẳn là người đó đã làm ra chuyện gì có lỗi với người còn lại rồi. Tưởng rằng sự tình được giấu kín ai ngờ lại bị người ta biết được, điều này cũng quá đặc sắc rồi!"
"Thật sao?"
Chu Tiêu lẩm bẩm nói còn không quên nhìn theo về phía tri phủ đại nhân cùng với quản gia rời đi, trong lòng hắn chính xác là hiện lên một vài đoạn ký ức mơ hồ rời rạc. Lúc này bản thân hắn không giống như đang suy nghĩ quá nhiều, tri phủ Giang Nam rất có thể sẽ biết những gì liên quan đến thân thể của hắn.
Sự chú ý của Hiên Nhi tiểu thư luôn dồn lên người Chu Tiêu, mọi hành động của hắn nàng ta đều thấy hết. Ngay lúc này làm ta có dự cảm không ổn thậm chí thấy rất khó hiểu. Khó hiểu trong lòng là vậy nhưng nàng ta chưa từng thể hiện ra ngoài. Trên đường đến đây nàng ta đã thấm thía sâu sắc vẻ thờ ơ lãnh đạm của Chu Tiêu. Nàng ta dù cố tỏ ra ủy khuất và yếu đuối nhưng đều hoàn toàn vô dụng đối với Chu Tiêu. Nàng ta biết hắn không thể bị mình dây dưa mê hoặc trái lại còn thấy chán ghét.
Hiên Nhi tiểu thư không phải là không thất vọng, ngược lại lòng tin của nàng ta đã gần như hao mòn hết và không biết tiếp theo cần phải làm gì. Nàng ta đã nản lòng và có ý định từ bỏ tâm tư đối với Chu Tiêu. Nhưng hiện tại khi nhìn thấy một màn này thì trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta xuất hiện một tia kỳ quái.
Nàng từng nghe phụ thân nói Chu Tiêu mới đến trấn Khổ Thủy không lâu, sở dĩ lưu lạc đến đây là do bị mất trí nhớ, chính Tống đại phu là người đã cứu mạng và còn thu nhận hắn.
Hiên Nhi tiểu thư tiểu thư rất muốn nghĩ rằng sở dĩ c Chu Tiêu đổi mới Tống đại phu nhất nhất kiến chung tình là do hắn đã được Tống Tương cứu mạng. Tuy nhiên chỉ cần nhìn mọi hành động quyết liệt của Chu Tiêu đối với mình đã đủ thấy là không phải như vậy. Thế nên Hiên Nhi tiểu thư không muốn tiếp tục tự lừa dối chính mình nữa. Nàng ta nhìn Chu Tiêu không chớp mắt, ánh mắt của nàng ta như muốn thiêu rụi hắn. Ý định ban đầu của Chu Tiêu là xong việc rồi đi ngay nhưng hiện tại hắn liền thay đổi quyết định.
Ngũ hoàng tử suy cho cùng tuổi trẻ thiếu suy nghĩ chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy dung mạo của thiên kim tri phủ mà không để ý đến lễ giáo, Ngũ hoàng tử đi thẳng một đường đến viện của thiên kim tiểu thư. Lúc này thiên kim tiểu thư cùng với Tống Tương đang chơi xích đu trong sân viện. Hôm nay trời quang mây tạnh, gió khẽ thổi rất thích hợp cho việc tản bộ.
Xưa kia các thư sinh, tài tử thường hẹn nhau ngâm thơ vào những ngày như thế này. Nhưng thiên kim tri phủ bởi vì thân bất do kỷ mà chưa từng đến những nơi như thể là do tri phủ đại nhân đã cấm đoán những việc như vậy.
Nhưng theo quan điểm của Tống Tương thì việc làm này của tri phủ đại nhân là không cần thiết. Âu cũng là do ngài ấy yêu thương nữ nhi như chính sinh mệnh của mình, không muốn con gái xảy ra bất trắc gì. Âu cũng là tấm lòng của bậc làm cha mẹ đối với con cái, bây giờ Tống Tương đã lĩnh giáo được điều này. Kiếp trước nàng là một cô Nhi làm sao biết cảm nhận được thứ tình cảm thiêng liêng xa xỉ này chứ, thế rồi bất chợt nàng thở dài vì xúc động.
"Ha ha ha ha, vui quá, cao nữa, Hồng Ngọc, cao nữa, ta muốn cao thêm một chút nữa!"
Thiên kim tri phủ trong lòng vui như mở hội hai mắt lấp lánh sáng người như hai viên ngọc chẳng khác gì mặt hồ lấp lánh dưới phản quang của mặt trời. Có thể nói đôi mắt nàng ấy rất đẹp hút hồn tất cả những người nào nhìn thấy. Tống Tương đứng bên cạnh, nàng lười biếng mà dựa vào gốc cây như đang muốn phơi nắng. Thiên kim tri phủ và nha hoàn đang chơi xích đu vui vẻ thì đột nhiên nghe được có có tiếng ồn ào từ bên ngoài cửa viện chuyển đến.
Thiên kim tri phủ nghe thấy thì hiếu kỳ nhìn về phía đó, hai tai đều dựng lên muốn nghe ngóng nhìn bộ dạng nàng ta lúc này trông rất khả ái. Tống Tương đương nhiên cũng nghe thấy, lông mày nàng nhíu lại, nàng vẫn một thân bạch Y nhìn phiêu dật không khác gì Tiên tử. Nàng dùng dải lụa nhỏ màu trắng khẽ một mái tóc dài, nhìn kiểu tóc rất đơn giản nhưng không làm giảm đi dung nhan Tú lệ của nàng.
"Ngươi có biết ta là ai không? Mau mở mắt to ra nhìn thân phận cho lão tử. Ngay lập tức tránh ra cho bốn hoàng tử đi qua!"
Bên ngoài là giọng khàn khàn của một nam nhân dường như đang xô xát với hạ nhân ngoài cửa viện, còn nghe ra được trong lời nói của hắn thập phần tức giận!
"Tiểu thư, chúng ta mau trở lại phòng thôi!"