Chương 187: Trùng hợp

2378 Chữ Cài Đặt
Chương 187. Trùng hợp

"Đại hoàng tử, ngũ hoàng tử tại gia quang lâm đến hàn xá của hạ thần, khiến cho trạch viện cũng hưởng lây hào quang. Hạ nhân hầu hạ có chỗ nào không được chu đáo thần kính mong đại hoàng tử cùng ngũ hoàng tử nói ra nhất định thần sẽ không qua loa. Do yến tiệc bận rộn quấn thân khó dứt ra được mong nhị vị hoàng tử không trách tội."

Tri phủ đại nhân hơi cúi khom người tỏ ra lịch sự kính trọng với hai vị hoàng tử trẻ tuổi này.

"Sắc mặt của ngũ hoàng tử không được tốt!"

Tri phủ đại nhân nhìn thấy sắc mặt của ngũ hoàng tử rất tệ thì trong lòng nổi lên một phần lo lắng, trái tim nhỏ bé muốn bình tĩnh bất chợt nghĩ đến sự việc đêm qua thì bắt đầu đập thình thịch, hoàn toàn bị trạng thái sợ hãi hãy chiếm dụng. Sẽ không phải đấy chứ..

"Ngũ hoàng tử đã ăn điểm tâm trên bàn tiệc này chưa?"

Tri phủ đại nhân vừa hỏi vừa nhìn ngũ hoàng tử không chớp mắt, lo sợ bản thân sẽ bỏ sót thứ gì đó. Ngũ hoàng tử chau mày nhìn lên bàn tiệc.

"Mấy thứ này trong đại viện tri phủ có gì hiếm lạ, ai mà thèm chứ?"

Lời nói của hắn ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn, tri phủ đại nhân sao dám phản biện lại chứ, mà có muốn phản biện cũng không biết phải phản biện như thế nào. Tri phủ đại nhân không thể cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị tổ tông này được, bây giờ ít ra cũng thấy yên tâm bởi hắn không có bị trúng độc, dù sắc mặt hắn lúc này đờ đẫn tái nhợt như người bị trúng độc. Thấy được bộ dạng như trút được tảng đá trên lưng xuống của tri phủ đại nhân thì ngũ hoàng tử không khỏi ngờ vực hỏi:

"Sao nhìn tri phủ đại nhân giống như không muốn bản điện hạ dùng điểm tâm trên bàn, từ khi nào tri phủ đại nhân lại trở nên nhỏ mọn như vậy?"

Ngũ hoàng tử vừa nghi ngờ vừa mở miệng hỏi.

"Điện hạ thứ tội, thần chỉ là cảm thấy điểm tâm đó rất ngon có thể nói là mĩ vị. Nhưng lại không biết có hợp khẩu vị với nhị vị điện hạ hay không. Nếu nhị vị thích thì có thể trực tiếp phân phó hạ nhân làm thêm!"

Tri phủ đại nhân nhanh chóng đáp lời ngũ hoàng tử.

"Bỏ đi, ngài có lòng thì bản điện hạ ghi nhận, về khoản ăn uống ngài phải lưu ý đến đại hoàng tử thì hơn!"

Vừa nói ngũ hoàng tử vỗ vào vai đại hoàng tử, khi bị bả vai bị ngũ đệ của mình nắm thì đại hoàng tử đặc biệt nhăn nhó thậm chí còn có phần dữ tợn. Bởi vì ngũ hoàng tử đã dùng nội lực lên bả vai của đại hoàng tử khiến cho tay của hắn nhất thời không cử động được.

"Ngũ đệ ăn ngay nói thẳng nói năng không để ý trước sau tri phủ đại nhân không để bụng!"

Đại hoàng tử nhìn tri phủ đại nhân mà tri phủ đại nhân tỏ vẻ nịnh nọt nhanh nhảu đáp lời.

"Ngũ hoàng tử tính tình phóng khoáng không thích bị ràng buộc nên không thích những thứ này cũng là đương nhiên, thần chỉ hi vọng hoàng tử luôn vui vẻ như lúc này mà thôi!"

Tri phủ đại nhân tuy nói ra những lời này nhưng trong lòng vô cùng bất an, ông không phải là không biết ý tứ của đại hoàng tử, chẳng qua vị này chỉ muốn ép buộc ông bày tỏ rõ lập trường bên nào. Vị trí trữ quân vẫn còn bỏ trống, ai được làm thái tử là việc mà ai cũng quan tâm đến mỗi khi lên triều, vị nào sẽ sống sót để bước lên ngôi vị trữ quân. Hơn nữa cửu hoàng tử Chu Tiêu cho đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết ra sao, ngay cả một sợi tóc hay một mảnh y phục cũng không tìm thấy nên khả năng còn sống là rất mong manh.

"Tri phủ đại nhân quả nhiên rộng lượng!"

Đại hoàng tử tập phần khách khí, nhã nhặn lịch sự trái ngược hoàn toàn với ngũ hoàng tử. Yến tiệc bắt đầu ngũ hoàng tử nhìn món ăn trên bàn tiệc không mấy hứng thú. Nhưng vì để giữ thể diện cho tri phủ đại nhân hắn đành phải miễn cưỡng gắp một đũa thức ăn lên nếm thử. Hắn cảm thấy mùi vị thật tệ chẳng khác gì đang nhai rơm rất khó ăn và nuốt không trôi. Hắn ăn thêm vài miếng củ sen sau đó đặt đũa xuống không ăn tiếp nữa, ngay cả rượu cũng không muốn uống, ký ức đêm qua quá rõ ràng trong chốc lát không thể xóa tan đi được.

"Hôm nay là sinh thần của lệnh thiên kim, sao không thấy người đến đây vậy, nàng đi đâu rồi?"

Ngũ hoàng tử luôn tò mò, suốt dọc đường hắn luôn suy nghĩ khi gặp được nữ nhân ngốc nghếch đó sẽ thế nào. Ai ngờ trong yến tiệc nàng ta không hề xuất hiện. Ngũ hoàng tử vì điều này mà sinh khí, cảm thấy bản thân mình bị đùa cợt. Còn tri phủ đại nhân thì ngượng ngùng khẽ cười, đang định giải thích thì đại hoàng tử đứng ra giải vây cho:

"Chẳng lẽ, là do mấy ngày trước lệnh thiên kim bị bệnh!"

Đại hoàng tử đã đoán đúng và lên tiếng đỡ lời khiến cho hai mắt của tri phủ đại nhân sáng lên nhìn về phía đại hoàng tử bày tỏ sự cảm kích.

"Lệnh thiên kim xảy ra chuyện? Chuyện gì vậy?"

Ngũ hoàng tử muốn rất muốn nói đến nữa nhân lúc đó, dù sao thì hôm nay cũng là sinh thành của mình. Hắn không hề tỏ ra khó chịu vì ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn nhìn xem nữ nhân ngốc nghếch đó bộ dạng như thế nào.

"Hẳn là ngũ đệ không biết, thiên kim của tri phủ đại nhân bởi vì một con vẹt.."

Đại hoàng tử đại khái nói ra sự tình, còn cả tri phủ đại nhân bên cạnh cũng tiếp thêm lời. Ngũ hoàng tử vừa nghe vừa nhíu mày, trong mắt có phần chế giễu, ánh mắt đôi lúc lại di chuyển như muốn nói điều gì đó.

"Vì thế, ý của ngài muốn nói người cứu lệnh thiên kim là thần y, đó là một nữ tử? Nàng ấy có thể trị được bệnh mà ngay cả thái y trong thái y viện cũng phải bó tay hay sao?"

Ngũ hoàng tử nghi ngờ hỏi. Tri phủ đại nhân không thể không trả lời:

"Những gì thần nói đều là sự thật, chỉ vì nàng ta hờ hững với danh vọng tiền tài nên hạ thần mới không có cách nào giữ nàng ta ở lại Giang Nam. Bất kể là bệnh gì chỉ cần gặp được nàng ta thì nàng ta có thể cướp người từ tay Diêm Vương trở lại."

Tri phủ đại nhân nói về Tống Tương, trong lòng một mực tôn sùng và bội phục.

"Ồ! Trên đời lại này lại có nữ tử như vậy hay sao?"

Đại hoàng tử không quá chú ý đến chuyện này chẳng qua có chút tò mò nên mới hờ hững hỏi. Tri phủ đại nhân sốt sắng nói:

"Kể ra cũng lạ nữ tử này chưa từng sợ hãi khi nhìn thấy thần, không biết có phải đầu thai nhầm hay không? Nếu đổi thành là một công chúa hoặc là một tiểu thư quan gia thì chắc chắn nàng ấy sẽ làm nên đại sự. Nhưng bây giờ chỉ cần dựa vào một thân y thuật xuất quỷ nhập thần của nàng cũng đủ đảm bảo cuộc sống của nàng sau này."

"Ngài không nhìn nhầm đâu!"

Ngũ hoàng tử nhìn tri phủ đại nhân bằng ánh mắt tự hào mà nói.

"Cái này, thần lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, đã luyện được bản lĩnh nhìn người nhìn việc rất rõ ràng, không ngờ lần này lại có thể nhìn nhầm người."

Qua lời miêu tả của tri phủ đại nhân về nữ thần y, ngũ hoàng tử càng thêm rất khẩn trương nhất là khi bóng dáng xinh đẹp của nữ tử mà hắn đã gặp trước đó lại lóe lên trong suy nghĩ của hắn.

"Bản điện hạ muốn nhìn xem, đại nhân có thể dẫn dẫn người đến đại sảnh cho chúng ta nhìn một chút có được không? Xem nàng ta bộ dạng trông như thế nào?"

Nghe đến đây tri phủ đại nhân cũng đành bất đắc dĩ, nếu như ông ta muốn để mọi người nhìn thấy Tống Tương thì hôm nay đã đưa nàng ta đến yến tiệc rồi. Với dung mạo và bản lĩnh của nàng ta, chỉ sợ rằng toàn bộ năm nhân có mặt trong yến tiệc sẽ không tự chủ được mà yêu thích. Nhân cơ hội đó nàng chỉ cần được gả vào hào môn cũng rất tốt, phần đời về sau vô lo vô nghĩ. Chỉ đáng tiếc, tri phủ đại nhân biết biết Tống Tương rất rõ, điều mà nàng quan tâm khác hẳn với những người khác, sự quan tâm ưu ái như vậy đối với nàng chẳng qua chỉ là gánh nặng mà thôi, nàng không muốn lại càng không cần đến.

"Điều này.. e rằng không thỏa đáng!"

Tri phủ đại nhân vừa suy nghĩ vừa nói, ông thật sự không muốn Tống Tương xuất đầu lộ diện trước nhị vị tổ tông này. Nàng chỉ là một nữ tử nông thôn dù cho bản lĩnh có lớn đến đâu thì khi đối diện với những công tử gia có cuộc sống cẩm y ngọc thực này thực chất là những kẻ ăn thịt người không nhằn xương e rằng khó mà chống đỡ được. Thậm chí còn bị chiếm tiện nghi, việc này cũng không thể nói hay được. Thật không ngờ ngũ hoàng tử lại tức giận khi bị tri phủ đại nhân khước từ, hắn uy hϊếp nói:

"Ngươi cũng chỉ là một tri phủ nhãi nhép lại dám làm bản điện hạ mất hứng, ta sẽ đi tìm mẫu phi cáo trạng xem ngươi còn có thể đội mũ ô sa này được bao lâu."

Bình thường ngũ hoàng tử rất thích sử dụng những thủ đoạn như thế này, thỉnh thoảng mọi việc không được như ý thì mượn cớ để thúc ép người khác buộc phải làm theo ý hắn.

"Việc này, e rằng vị cô nương đó rất sợ người lạ hơn nữa lại không thích nói chuyện."

Tri phủ đại nhân do dự nói, quả thật ông không mong muốn Tống Tương sẽ dính dáng đến những người này. Bởi vì hai người này một người thì tiền đồ vô lượng, một người thì hư hỏng sự tương phản thể hiện rất rõ ràng.

"Ây da, tri phủ ngươi sao lại nhàm chán như vậy chứ? Núi không đến gặp ta thì ta lên núi, nếu ngươi quá bận rộn thì không cần đi cùng, bản điện hạ sẽ tự mình đi."

"Ngũ hoàng tử.. không thể được.. không thể được a!"

Tri phủ đại nhân lo lắng đến độ muốn đuổi theo ngay lập tức nhưng khi quay đầu có người cản lại bàn chuyện. Tri phủ đại nhân không còn cách nào khác chỉ thầm cầu nguyện rằng ngũ hoàng tử sẽ không tìm được Tống Tương, mặc dù khả năng này là rất nhỏ.

"Chu Tiêu ca ca, ta đói rồi.."

Khi bụng của Hiên Nhi tiểu thư reo lên ọc ọc thì nàng ta không khỏi đỏ mặt mà nói với Chu Tiêu. Phản ứng đầu tiên của Chu Tiêu là nhìn về phía Lý đại ca thể hiện ý tứ rất rõ ràng. Lý đại ca lại cũng rất vô tâm vô phế, rất tùy tiện cẩu thả mà nói:

"Hiên Nhi tiểu thư muốn ăn cái gì?"

Hiên Nhi tiểu thư dấu đi nét cô độc trong đáy mắt rồi khẽ lắc đầu:

"Ta.. ta.. ta có thể chờ được, thực ra ta cũng không quá đói!"

Thật sự thì nàng ta đang rất đói, đến mức bụng và lưng đã dính vào nhau rồi.

"Hay là chúng ta đi đến đại sảnh xem sao, cứ chờ đợi ở đây không phải là cách. Ngay cả khi những người ở đó có thân phận cao quý thì vẫn có cả những người có bối cảnh thấp. Ta nói thế này, Chu tiểu huynh đệ còn trẻ mà sao phải đắn đo ngay cả dũng khí đến đó còn không cả bằng ta."

Lý đại ca nhìn Chu Tiêu nghiêm túc nói. Chu Tiêu nhìn xuống lòng bàn tay, dường như đang suy nghĩ về việc gì đó. Trực giác của hắn mách bảo rằng hắn càng đi gần đại sảnh thì càng gần hơn với ký ức của hắn nên hắn càng mông lung và lo lắng. Cuối cùng Lý đại ca cũng kéo bọn họ đi đến đại sảnh, Hiên Nhi tiểu thư tiến một bước sau đó lùi lại ba bước bởi nàng luôn hy vọng Chu Tiêu sẽ đi cùng bọn họ đến đại sảnh. Còn Chu Tiêu lại tính toán thời gian nếu Như hôm nay muốn rời khỏi thành Giang Nam thì bắt buộc phải giải quyết chuyện này xong xuôi mới được. Hắn suy đi tính lại rồi quyết định đi theo.

Nhìn thấy Chu Tiêu cũng đi, Lý đại ca vỗ vai hắn vui vẻ nói:

"Thế mới phải chứ, ta đã nói rồi là do ngươi quá cẩn thận, ngươi nói xem ở đây chúng ta đâu có quen biết ai, sao ngươi phải lo lắng chứ?"