Chương 186: Không thoải mái

2464 Chữ Cài Đặt
Chương 186. Không thoải mái

Tống Tương ngồi cùng một chỗ với thiên kim tri phủ, hai người này đều không biết một chút gì về nhau, hơn nữa thiên kim tri phủ lại có một chút vấn đề về trí tuệ thế nên giữa bọn họ lại càng không có tiếng nói chung. Tống Tương cũng không có ý định giao tiếp với vị thiên kim này, thật may khi vị thiên kim tri phủ lại là một nữ tử yên tĩnh không ồn ào, nha hoàn đã giúp đỡ nàng ta dùng điểm tâm sáng. Sau đó nàng ta tự mình đến chỗ l*иg chim, coi con vẹt như tâm can bảo bối mà đối đãi, sau đó chạm vào đầu con vẹt mà cưng nựng chiều chuộng:

"Bảo bối! Ngươi đói chưa! Ta sai người mang đồ ăn đến cho ngươi? Hôm nay ngươi muốn ăn gì? Anh Tâm hay muốn ăn không dẫn?

Trong mắt kim kim tri phủ dường như chỉ có mỗi con đẹp Thúy Ngọc này, còn những thứ khác đều không tồn tại. Nàng ta nói ra tên năm loại thức ăn cho chim, con vẹt nghe đến cái tên nào cũng đều rất cao hứng và thích thú vỗ cánh phành phạch. Cho đến khi ánh mắt của nó để tý đến Tống Tương đang bước lại gần thiên kim tri phủ thì trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu của nó sự phản kháng. Tống Tương nhận ra điều này, Thúy Ngọc không mấy thích vị Thiên kim tri phủ này, có thể đây cũng là cách giải thích vì sao dạo đó nó xuất hiện ở trấn Khổ Thủy. Không biết là do nó tự chạy đến đây hay là do ai đó vô tình làm xổng nó.

Cư nhiên nó lại chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh như trấn Khổ Thủy thế mới thấy được rằng nó không có ý định quay về. Nghĩ đến tên đầu sỏ đưa nó quay trở lại trong lòng Tống Tương không khỏi có chút thương cảm, bất quá cũng chỉ là một chút thoáng qua mà thôi. Con vẹt được nuôi trong phủ tri phủ Giang Nam một thời gian dài, ở đây quanh năm suốt tháng cẩm y ngọc thực e rằng nó sẽ không quen với cuộc sống bôn ba khó khăn ở bên ngoài, nhưng được cái là có một cuộc sống tự do không bị cầm tù trong l*иg son.

Nếu như nó không chấp nhận cuộc sống trong l*иg son thì nó đã tự cự tuyệt thức ăn mà thiên kim tri phủ đưa đến. Nhưng giờ thì khác rồi nó đã chịu ăn, cũng có nghĩa là nó đã thỏa hiệp và chấp nhận cuộc sống cầm tù. Nghĩ đến đây trong lòng Tống Tương chút xuống lo lắng và yên tâm ngồi xuống cạnh bàn ăn, đưa một khối điểm tâm lên miệng và uống trà Vân Vũ mà nha hoàn vừa pha, nàng thấy mùi trà thơm thoang thoảng uống xong còn lưu lại trong khoang miệng mãi không hết, nàng vô cùng tận hưởng cảm giác này. Mọi thứ xung quanh lúc này đối với nàng đều không quan trọng, cứ bình thản yên tĩnh thưởng thức món ăn ngon chờ sư gia và Huyện Thái gia đạt được mục đích rồi sẽ đưa nàng quay trở lại trấn Khổ Thuỷ.

Rất có thể sau đêm nay sẽ rời đi và sẽ không còn cơ hội để tận hưởng những điểm tâm ngon miệng cùng với trà thượng hạng như thế này. Tuy món điểm tâm của nàng làm ra mang theo hương vị hiện đại rất mới mẻ rất ngon miệng nhưng hương vị của nó vẫn không bằng những khối điểm tâm ở đây. Từ những nguyên liệu đã đủ để đánh gục được những điểm tâm của nàng rồi chứ chưa nói đến tay nghề của trù nương ở đây sánh ngang với ngự trù trong hoàng cung.

" Ngon, ăn rất ngon! "

Tống Tương đã dùng qua bữa sáng rồi nhưng khi ăn những điểm tâm này nàng không tự chủ được mà cắn một miếng rồi ăn hết miếng này đến miếng khác. Nàng có ý định uống hết bình trà Vân Vũ này nữa. Nàng nhìn thấy nha hoàn đứng ngay cạnh sắc mặt rất khó coi, nhưng nàng cũng vờ như chưa từng thấy.

" Tống thần y! Bệnh tình của tiểu thư nhà nô tì xem như đã khỏi rồi phải không? Hôm nay không cần phải uống thuốc hay sao? Lão gia đã phân phó nô tì hầu hạ ngày thật tốt để ngài chuyên tâm chiếu cố đến thân thể của tiểu thư. "

Nha hoàn nhìn thấy Tống Tương vẫn thong dong uống trà hết chén này đến chén khác thì sốt ruột lên tiếng. Tống Tương ngừng lại động tác rồi ngẩng đầu lên trả lời:

" Không cần uống thuốc, bây giờ tiểu thư nhà nhà các ngươi đã chịu ăn rồi vấn đề sẽ không còn nghiêm trọng. Hơn nữa thuốc uống nhiều cũng không tốt, thuốc tốt thế nào thì cũng có đến ba phần độc. Bây giờ chỉ cần tẩm bổ cho tiểu thư nhà ngươi là đủ rồi, dù sao thân thể tiểu thư nhà ngươi có nền tảng rất tốt chỉ cần qua nửa tháng là hồi phục hoàn toàn. "

Tống Tương nói với giọng nhẹ nhàng, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm và uống trà, miệng chứa đầy điểm tâm hai má phình ra trông y như chuột nhỏ tham ăn, nhưng lại rất đáng yêu. Tống Tương nghe từ phía xa có có tiếng pháo nổ truyền lại thì trong lòng chợt xuất hiện ảo giác.

" Thỉnh công tử dừng bước, xin hỏi hai vị là? "

Người gác cổng rất cẩn trọng và chặn ba người Chu Tiêu, Lý đại ca, Hiên Nhi tiểu thư lại. Hắn đã nhìn đi nhìn lại mấy lần nhưng vẫn không nhận ra bọn họ là ai chỉ thấy ba người bọn họ rất lạ mặt. Lại nhìn thấy y phục của bọn họ rất đỗi bình thường thoạt nhìn không phải xuất thân từ gia đình quý tộc, thế nhưng hai trong ba người bọn họ lại có dung mạo đặc biệt xuất chúng, nhất là nam tử trẻ tuổi rất tuấn tú so với ngũ hoàng tử còn tuấn tú hơn vài phần, khí chất của nam tử này cũng cao hơn một bậc.

" Chúng ta có thứ này! "

Chu Tiêu lấy thiệp mời từ trong ống tay áo ra đưa cho người gác cổng, người rất cổng mở ra kiểm tra, mày rồi hỏi thêm một câu:

" Đưa toàn bộ lễ vật lên để ta kiểm tra! "

Lý đại ca vội vàng gật đầu y như gà mổ thóc:

" Có, có tất cả đều ở đây, là chúng ta không quản lặn lội đường xá xa xôi để đưa đến đây mời đại ca xem xét kỹ lưỡng! "

Người gác cửa nghen Lý đại ca nói xong liền thẳng lưng ưỡn ngực mà tự hào nói:

" Ai thèm quản mấy người từ đâu đến chứ?

Chu Tiêu lấy ra hộp gấm tử trong ống tay áo, trên hộp gấm có khóa cài tinh sảo nhưng Chu Tiêu không có ý định mở nó ra.

"Được rồi! Các người mau vào đi, nhớ sau khi giao đồ xong thì mau chóng rời đi!"

Người gác cổng phẩy phẩy tay cho bọn họ đi qua còn không quên căn dặn ba người bọn họ.

"Thật là! Phủ tri phủ Giang Nam thật giàu có, đến cổng cũng lớn hơn các phủ khác, mau nhìn xem ngưỡng cửa này, sân vườn này, đều lót đá xanh, hoa viên được trải đá nhỏ trắng ngần, mái nhà bằng ngói lưu ly. Nhìn đâu đâu cũng thấy xa hoa lắm tiền nhiều của, vị tri phủ Giang Nam nay cũng quá hưởng thụ rồi."

Lý đại ca tuôn một tràng dài ngay sau khi bước vào phía trong. Như thể chưa bao giờ hắn đặt chân đến nơi xa hoa như vậy, như thể hắn đang đạp chân lên con đường lát gạch vàng chứ không phải đá xanh. Thậm chí còn cho rằng đôi giày của hắn rất bụi bẩn không tự tin khi đặt chân xuống mặt đất. Tiểu Thúy nhìn thấy bộ dạng này thì khinh thường. Hiên Nhi tiểu thư không nói gì cả, nhưng phủ đệ xa hoa nhất mà nàng ta từng đến là Long Môn tiêu cục. Còn như phủ tri phủ Giang Nam thì đây là lần đầu tiên, đặc biệt là khách nhân ra vào phủ nườm nượp người sau nối tiếp người trước ai nấy đều khí chất hơn người, y phục quý giá tinh sảo. Nàng ta lo sợ bản thân bị lu mờ trước đám người này trong mắt Chu Tiêu.

"Xin hỏi tri phủ đại nhân ở đâu?"

Chu Tiêu cảm thấy tự mình tìm kiếm như thế này cũng không phải là ý hay thế nên khi nhìn thấy người làm trong phủ đi qua thì hỏi. Người này cũng có ý tốt và kiên nhẫn hỏi lại:

"Dám hỏi công tử tìm đại nhân có chuyện gì không? Đại nhân đang đón khách ở sảnh lớn, nếu công tử đang vội thì tiểu nhân sẽ dẫn công tử đến đó!"

Hạ nhân nói.

"Không cần đâu, khi nào đại nhân nhà ngươi rảnh thì quay lại nói cho ta biết là được rồi!"

Lý đại ca lo lắng rồi huých cùi trỏ vào người Chu Tiêu nói:

"Này, ngươi ngốc à? Chúng ta phải chờ ở đây bao lâu chứ? Nếu như tri phủ đại nhân không quay lại đây mà cứ ở đại sảnh tiếp khách thì chúng ta cứ như vậy mà chờ ở đây hay sao? Ta thấy tốt hơn hết là chúng ta nên đến đại sảnh!"

Bộ dạng ngây ngốc của Hiên Nhi tiểu thư ngay cả bản thân nàng ta cũng không nhận ra, nàng ta xoắn chặt cánh tay, bàn tay sớm đã nắm chặt rồi.

"Lý đại ca, huynh biết không ở sảnh lớn bây giờ tri phủ đại nhân đang tiếp đón các vương công quý tộc nếu như chúng ta hấp tấp như vậy e rằng là không thỏa đáng, tốt hơn hết là chúng ta chờ ở đây thì thích hợp hơn."

Chu Tiêu đáp lại. Lý đại ca đương nhiên biết phải làm việc có quy củ nên phải tuyệt đối tuân thủ và không nói thêm gì nữa tuy nhiên trong lòng vẫn miễn cưỡng. Trông mặt Hiên Nhi tiểu thư chỉ có Chu Tiêu thế nên những gì Chu Tiêu nói lúc này thì làm với nàng ta đều đúng hết.

Lúc này ngoài đại sảnh vô cùng náo nhiệt, người người cung kính lễ đối lễ chào hỏi lẫn nhau, trong lòng thì không rõ nhưng ngoài mặt ai nấy cũng đều tươi cười vui vẻ. Xung quanh không ai để ý không khí giữa đại hoàng tử và ngũ hoàng tử có phần quỷ dị. Khuôn mặt của đại hoàng tử tươi cười chào hỏi với tất cả mọi người, những người lén lút nhìn khi bắt gặp ánh mắt của hắn ta thì ngay lập tức lẩn tránh.

"Hừ, kẻ giả tạo thật là kinh tởm!"

Ngũ hoàng tử nhìn đến chỗ đại hoàng tử không kìm được lòng mà mắng chửi. Chuyện xảy ra quả thật là một sỉ nhục lớn đối với hắn. Đại hoàng tử đúng là da mặt còn dày hơn trưởng thành khi nghe những lời này còn giả bộ bất lực nói:

"Ngũ đệ, ta biết để tức giận nhưng đệ không thể nói như vậy được. Là đệ đã hiểu lầm ý của ta rồi!"

"Hiểu lầm?"

Ngũ hoàng tử giận dữ cười lạnh, hắn đứng lên chỉ tay thẳng đến chỗ đại hoàng tử nói:

"Ngươi hạ xuân dược cho ta, đây là ta oan uổng ngươi hay sao?"

Lời của ngũ hoàng tử chẳng khác nào tiếng sấm bên tay khiến cho toàn bộ khách nhân trong đại sảnh nghe được cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Đại hoàng tử nhíu mày trong lòng càng thêm thống hận ngũ đệ của hắn. Sớm muộn gì hắn cũng phải cho ngũ đệ của hắn nếm trải tư vị bị dẫn đạp dưới chân hắn là như thế nào.

"Ngũ đệ nói như vậy có ý gì? Trước giờ đệ không gần nữ sắc nên chưa hiểu biết là đúng rồi. Sao ta phải hạ xuân dược đệ chứ, là ta giúp đệ có cảm hứng và sợ đệ sẽ căng thẳng. Ai ngờ lại có phản ứng lớn như vậy, thậm chí còn không chào hỏi đại ca, nói đi là đi luôn!"

Đại hoàng tử chân thành nói, dường như đây mới là sự thật chân chính, khiến cho ngũ hoàng tử dường như đã tin rồi.

"Đại ca, ta tò mò muốn hỏi một câu!"

Sắc mặt ngũ hoàng tử cực kỳ khó coi nói. Đại hoàng tử liếc nhìn, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn suy tính rồi chậm chạp ngắt lời:

"Ngũ đệ có điều gì muốn hỏi? Bất luận là vấn đề gì chỉ cần đại ca biết nhất định sẽ trả lời!"

"Đây là huynh nói đấy nhé! Đại ca, nam tử hán đại trượng phu nói được là phải làm được!"

Ngũ hoàng tử vừa cười vừa nói còn đại hoàng tử thì gật đầu tỏ vẻ xác định.

"Là ta muốn hỏi da mặt của đại ca được làm bằng gì vậy? Huynh có chắc chắn đây không phải là mặt nạ da người hay không? Nếu không thì sao nó lại dày như vậy chứ? Ai không biết lại còn tưởng đại ca hai mặt cơ đấy, phải chăng đây là lý do vì sao huynh làm những chuyện mất mặt như vậy mà không thấy xấu hổ?"

Ngũ hoàng tử độc miệng nói. Đại hoàng tử nghe xong những lời này thì sửng sốt một hồi, phải mất một lúc sau mới bình tĩnh. Hắn không ngờ ngũ đệ này của hắn lại thẳng thừng công kích mình giữa chốn đông người như vậy.

"Cái này.. đệ cũng thật biết nói đùa."

Đại hoàng tử cười một cách gượng ép. Từ xa tri phủ đại nhân đang đón khách nhanh chóng nhận giữa hai người này dường như có vấn đề gì đó bèn bước đến trước mặt hai vị hoàng tử và chào hỏi.