Chương 185: Đáng tiếc

2433 Chữ Cài Đặt
Chương 185. Đáng tiếc

Nước trong thùng tắm bị ngũ hoàng tử làm cho bắn tung tóe, hắn bước ra khỏi thùng nước sắc mặt hắn đen thui. Sau khi vận xong y phục thì tiểu nhị đem nước trong thùng đổ đi. Một lúc sau có một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, nhìn thấy ngũ hoàng tử đang tựa lưng vào ghế thong thả đọc sách thì cung kính chào:

"Điện hạ! Thuộc hạ cứu giá chậm trễ xin điện hạ trách phạt."

Ngũ hoàng tử nghe xong chỉ khịt mũi một tiếng.

"Ngươi có tội gì mà phạt? Là ta đã phái ngươi ra ngoài tìm người, ngươi không đến kịp cũng là chuyện thường tình, đều là do đại ca của ta giở trò quỷ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Ngũ hoàng tử cười lạnh, sau đó liền nôn nóng hỏi đến chuyện khác:

"Chuyện thế nào rồi? Có dò la được tin tức của nàng hay không?"

Phi Vân nhìn thấy điện hạ nôn nóng như vậy thì cảm thấy vừa kỳ lạ lại vừa bất an. Từ khi nào điện hạ kiêu ngạo của hắn này trở nên khẩn trương như thế?

"Điện hạ, tình hình không có mấy khả quan, thuộc hạ đã đi hỏi thăm trong phạm vi trăm dặm cũng không có ai biết vị cô nương ngày. Điện nói trên người nàng có mùi dược liệu rất nồng nên thuộc hạ có giả định nàng bị bệnh và đang phải uống thuốc hoặc nàng là y sư nên trên người mới có mùi dược liệu. Vậy nên thuộc hạ đã dựa vào những giả định đó mà bắt đầu điều tra từ hai phía, nhưng cũng không thấy bất cứ tin tức gì của nàng ta!"

Phi Vân uể oải bẩm báo. Lông mày của ngũ hoàng tử vừa được thả lỏng thì lại tiếp tục nhăn lại.

"Ý ngươi muốn nói là ngươi không có tra ra được bất kỳ manh mối nào về nàng? Ngay cả tên của nàng ngươi cũng không tra ra được?"

Giọng nói của ngũ hoàng tử tràn ngập nguy hiểm. Khiến cho Phi Vân không khỏi lạnh sống lưng, nhưng hắn vẫn phải gắng gượng đứng ở đó thành thật trả lời:

"Quả thật thuộc hạ chưa có tra ra, nhưng thuộc hạ suy đoán, vị cô nương đó không phải là người trong thành Giang Nam, rất có thể là người từ nơi khác đến thế nên.."

Những gì Phi Vân nói không phải là không có lý, nàng chỉ có thể là người từ nơi khác đến nếu không tại sao không có một ai biết đến một nữ tử xinh đẹp như vậy. Dù cho nàng từ nơi khác đến đây sinh sống thì sau một thời gian nhất định phải có bằng hữu, làng xóm nên chỉ có một khả năng là nàng mới vừa từ bên ngoài đến đây. Ngũ hoàng tử nghe xong thì suy ngẫm một lát rồi nói:

"Nếu đã như vậy thì sáng sớm ngày mai ngươi đi đến cổng thành điều tra cho ta, nếu đúng như suy đoán thì lính gác cổng thành sẽ ghi nhớ, nếu không.."

Đôi mắt u ám của ngũ hoàng tử quét qua người Phi Vân khiến cho hắn ta bất giác rùng mình, thế rồi ngũ hoàng tử gạt đi cái nhìn đầy uy áp đó mà nói:

"Ngươi quay về lĩnh phạt!"

Khoé miệng Phi Vân co giật một hồi nhưng hắn vẫn cung kính nhận lệnh sau đó mới rời đi ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

"Ta nhất định sẽ tìm được nàng, nhất định!"

Ngũ hoàng tử nhìn vào đêm đen, tay chắp phía sau ánh mắt kiên định lẩm bẩm nói. Và người mà ngũ hoàng tử nhung nhớ không ai khác chính là Tống Tương, giờ này nàng đang ngủ rất say.

Ở một nơi khác, đây là lần đầu tiên Hiên Nhi tiểu thư ra ngoài chơi, tuy có Tiểu Thúy đi cùng nhưng nàng ta vẫn có vẻ không yên tâm, nhìn thấy khách điếm lạ lẫm, mặc dù có Chu Tiêu và Lý đại ca ở ngay gian kế bên nhưng Hiên Nhi tiểu thư vẫn cảm giác được có điều gì đó không ổn. Nàng ta lăn lộn trên giường hồi lâu, hai mắt mở trừng trừng vì không ngủ được. Trong lòng Hiên Nhi tiểu thư thấy khó chịu, cảnh tượng dọc đường đi lần lượt hiện về khiến cho nàng ta không khỏi buồn bực mà mở miệng hỏi Tiểu Thúy đang nằm ngủ dưới sàn nhà:

"Tiểu Thúy, có phải Chu Tiêu ca ca rất ghét bỏ ta phải không?"

Tiểu Thuý nghe xong thì ngồi dậy, ngồi dậy rồi mà vẫn còn ngáp ngủ nhiều đến nỗi nước mắt chảy ra khỏi khoé mắt. Nhưng nàng ta không cho phép bản thân lơ là nên rất nhanh chóng thúc ép mình phải tỉnh ngủ. Nàng ta khác với tiểu thư, xuất thân của nàng ta bần tiện, gia cảnh nghèo khó nên ngay từ khi còn nhỏ phải cha mẹ ra đồng, đến khi về chỉ cần đặt vào chỗ bằng phẳng không cần thiết phải nằm trên giường là có thể ngủ ngon lành rồi.

"Tiểu thư, người nghĩ đi đâu vậy? Em thấy Chu Tiêu đó mới là kẻ không biết tốt xấu nếu không đã không để ý đến một người xinh đẹp tựa tiên nhân n tiểu thư, đã thế lại còn lạnh lùng khó gần. Nếu tiểu thư đã hỏi thì em cũng can ngăn tiểu thư nên thích người khác thì hơn, lúc đó tên tiểu tử Chu Tiêu sẽ phải hối hận mà khóc lóc."

Tiểu Thúy nói bằng giọng tức giận, xong vẫn không nhịn được mà há miệng rộng ngáp một hơi dài. Hiên Nhi tiểu thư thấy cảnh này thì mất hứng và không muốn nói chuyện tiếp nữa. Lúc này nàng ta cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, cảm giác mệt mỏi cũng ập đến có lẽ là do mấy ngày bôn ba trên đường nghỉ ngơi không được đầy đủ. Chu Tiêu và Lý đại ca ngủ chung một phòng, Lý đại ca ra sức mời mọc, huynh ấy đã dùng toàn bộ số tiền tích góp được mà mời Chu Tiêu uống rượu. Bởi vì Giang Nam có rượu ngon nức tiếng nên khi Lý đại ca đến đây tuyệt đối không bỏ qua cơ hội! Chu Tiêu không phản đối nhưng cũng không nói gì, ngay cả bây giờ hắn cũng không mở miệng nói bất cứ điều gì.

Lúc này đại ca ngủ say như heo chết, ở trên giường gáy ầm ầm ồn ào đến nỗi làm cho Chu Tiêu không ngủ được. Hắn cũng lười để ý, hai tay đặt lên trán nằm bất động, chiếm một vị trí rất nhỏ trên giường và lặng lẽ nhìn vào ánh nến đang thắp sáng trong phòng bất chợt hắn nghĩ đến điều gì đó. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng gáy của Lý đại ca, Chu Tiêu biết đêm nay hắn không được ngủ rồi. Mà ngày mai còn phải đưa Thiên Sơn Tuyết Liên đến phủ tri phủ Giang Nam.

Thứ này là của một người bí ẩn đã thuê tiêu cục của bọn họ đưa đến giao tận tay cho tri phủ Giang Nam trong ngày sinh thân của nữ nhi tri phủ Giang Nam. Từ trong ống tay áo Chu Tiêu lấy ra một chiếc thiệp mời, trên đó có ghi của một người là Triệu công tử nhưng lại không ghi rõ ràng tên họ của ai. Ngày mai hắn mang theo thiệp mời này thì có thể đường đường chính chính đi vào phủ tri phủ Giang Nam. Hắn nghĩ chỉ cần cố chịu đựng qua đêm nay ngày mai sau khi xong việc là có thể quay trở lại trấn Khổ Thủy rồi. Lúc này Chu Tiêu nhìn ra cửa sổ, trong lòng hắn có tâm sự, mây đen che khuất ánh trăng, vì là đầu tháng nên ánh trăng rất yếu ớt ngay cả đám mây mỏng từ từ trôi qua cũng che khuất cả ánh trăng, ánh sáng mở nhạc bao phủ khắp mặt đất, hắn có hay không nhân cơ hội này mà đi điều tra thân thế của hắn, đây chẳng phải là thời cơ thích hợp nhất đấy sao. Ở trấn Khổ Thủy một địa phương hẻo lánh khó lòng mà dò được ra manh mối. Còn Giang Nam thì lại khác một nơi phồn hoa đông đúc lai ở ngay dưới chân Hoàng thành bất luận là cái gì cũng đầy đủ và dễ dàng hơn.

Ở Trấn khổ Thủy không có manh mối gì, chưa biết chừng ở Giang Nam lại tìm được thì sao? Cuối cùng Chu Tiêu mất kiên nhẫn tay bóp vào vầng trán liên tục co giật, hắn không muốn ngủ nữa mà rời khỏi giường khẽ mở cửa nhún người phi thân bay ra ngoài rồi đứng vững vàng trên mái nhà. Hắn không gây ra bất cứ tiếng động nào, dưới ánh trăng yếu ớt mờ nhạt nhìn hắn nhẹ nhàng bồng bềnh tựa như Đế Quân của Cửu trùng thiên. Hắn đưa mắt nhìn đến một cây cổ thụ, có lẽ đây là một trong số ít cây còn lá xanh vào mùa thu, hắn vung một chưởng về phía cây sau đó xòe bàn tay đón lấy một chiếc lá xanh đang bay từ từ về phía của hắn, cho đến khi hắn nắm giữ nó trong lòng bàn tay.

Hắn nhìn nhìn chiếc lá xanh rồi từ từ đặt lên môi thổi một giai điệu mang vẻ buồn bã và lưu luyến, có lúc lại hào hùng hừng hực khí thế, nhưng có lúc lại dịu dàng đằm thắm, lúc thì lại là chuyện nữ tình trường, lúc thì là chuyện quốc gia thiên hạ. Qua khúc nhạc có thể thấy được trong lòng hắn chịu đựng quá nhiều thứ, nhưng hắn lúc này thật tâm chỉ muốn nghĩ đến chuyện tình cảm mà thôi.

Ngày hôm sau! Mới sáng sớm thiên kim tri phủ là Thanh Nhi tiểu thư bắt đầu được nha hoàn gọi dậy để sửa soạn tham gia yến tiệc, từ trước đến giờ tri phủ đại nhân chưa bao giờ để nữ nhi xuất hiện ở những bữa tiệc trong phủ, thường thì nàng ta ở trong viện của mình. Nhưng đấy là trước đây, còn bây giờ tri phủ đại nhân lại nghĩ khác rồi, hôm nay là sinh thần của nữ nhi, mà nữ nhi vừa được hồi sinh trở về từ cõi chết coi như đây là sự bắt đầu mới rất tốt, có lẽ đây là do nữ nhi phúc lớn mạng lớn không chết. Nha hoàn đánh thức thiên kim tri phủ thế nhưng nàng ta lười biếng kéo chăn che lại để ngủ tiếp, nhưng bị nha hoàn rằng lấy chăn.

"Tiểu thư, người mau thức dậy sửa soạn thôi để còn đến yến tiệc nữa!"

Nhũ mẫu nói rồi quay người lại ngay lập tức thấy phiền muộn. Nhưng rồi nghĩ ra điều gì đó nhũ mẫu liền quay lại dịu dàng nói:

"Có vài khách nhân cũng đã bắt đầu đến, tiểu thư thân phận là đích nữ phải ra ngoài chào hỏi mới phải lễ, đây cũng là do lão gia đã căn dặn xuống."

Nhưng tri phủ đại nhân cũng đã nhấn mạnh, nếu như nữ nhi không thích thì cũng không ép buộc, như vậy cũng sẽ tốt bởi vì ông không còn phải lo lắng cho bất kỳ kẻ khả nghi nào tiếp cận nữ nhi của ông. Thiên kim tri phủ chưa từng có suy nghĩ về mối quan hệ xã hội, trí tuệ của nàng ta chỉ dừng lại ở hài tử nên nói chuyện đâu có biết cái gì gọi là chuẩn mực lễ nghĩa, thậm chí cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ lễ nghi rườm rà đó. Thế nên nha hoàn đã quen rồi chỉ cần không có việc lớn gì lựa chọn ngôn từ ngắn gọn mà nói với tiểu thư để tiểu thư dễ hiểu, những nha hoàn giúp đỡ tiểu thư bằng cách bắt ép tiểu thư mà không sợ ai đến hỏi tội.

"Mĩ nhân! Mĩ nhân!"

Mới sáng sớm con vẹt Thúy Ngọc bắt đầu kêu gào, thiên kim tri phủ rất ngạc nhiên liền rời khỏi giường, nàng ta không còn buồn ngủ nữa vội vàng chạy đến chỗ l*иg chim nhìn vào đôi mắt nhỏ của Thúy Ngọc rồi nói:

"Ngươi đang học ta nói chuyện phải không?"

Thiên kim tri phủ hỏi. Nàng ta sớm coi thử Ngọc là người thân là bằng hữu của mình. Kể từ khi nó trở lại ngày nào nó cũng chỉ có thể nhìn nàng cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nó. Ban đầu là do bản thân mình bị bệnh không xuống giường được nhưng bây giờ thì khác rồi nàng có thể làm gì tùy ý.

"Đại hoàng tử, ngũ hoàng tử đến!"

Mới sáng sớm tri phủ đại nhân đã phân phó quản gia sắp xếp người ở ngoài cổng đón tiếp khách nhân, khi nhìn thấy xe lửa có ký hiệu của hoàng tộc dừng lại người gác cổng run rẩy hét lớn, tiếp theo là các vị khách nhân khác:

"Thanh Dương quận chủ đến!"

"Lang Nha Sơn chủ đến!"

"Thượng thư đại nhân, Triệu đại nhân đến!"

"Đinh bộ thị lang, Kim đại nhân đến!"

Sảnh trước đông đảo và náo nhiệt bao nhiêu thì hậu viện yên tĩnh bấy nhiêu. Tống Tương vừa tỉnh dậy đã gặp được quản gia thông báo rằng nàng không cần phải đến sảnh trước đây là do tri phủ đại nhân sắp xếp. Nàng không quá để tâm đến việc này vì nàng không giống như huyện thái gia, hiện tại nàng chỉ muốn làm việc mình cần phải làm mà thôi.

"Tống thần y, thật xin lỗi, chúng ta không nên làm việc này mong ngài hiểu cho chỗ khó xử của chúng ta!"

Quản gia nói đi nói lại rất nhiều lần vì sợ Tống Tương sẽ vì chuyện này mà cụt hứng. Còn Tống Tương thì nghe một tai cho ra một tai, quản gia nói nàng cũng chỉ gật đầu nhanh chóng cho qua chuyện.