Bây giờ hắn đang ở thời cổ đại hay hiện đại?
Nguyệt Trì Lạc cân nhắc, ngón tay khẽ gõ lên đùi, lộ vẻ hơi phiền não.
"Sáu năm trước Nam Cung Dạ rời đi, mà sáu năm trước Nam Cung Tĩnh cũng bắt đầu quyến rũ đàn ông, Tái Tái, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Tiểu A Trì. . . . . . Trên thế giới này mọi chuyện đều luẩn quẩn đan xen, dù bất cứ chuyện gì xảy ra đều có nguyên do cả."
"A. . . . . . Em hiểu rồi. Nếu cần giúp đỡ, em có thể cân nhắc. Như vậy đi, bye!"
Cúp điện thoại, Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng cười. Đúng vậy. . . . . . Trên thế giới này mọi chuyện đều luẩn quẩn đan xen, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân.
Ví như uất ức là do áp lực quá lớn, kết hôn có lẽ là bởi vì tình yêu, có lẽ do áp lực từ gia đình, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân.
Nam Cung Tĩnh cũng không thể vô duyên vô cớ mà nổi điên phải không?
Dĩ nhiên không thể vô duyên vô cớ, như vậy, tất cả những chuyện cô ta làm tất nhiên không thể không liên quan tới Nam Cung Dạ!
-----------
Nam Cung Tĩnh cầm điện thoại di động, ngón tay vô tình ấn nút.
Khi cô bất giác nhấn số điện thoại của Nam Cung Dạ, không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, đầu óc trống không. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ có một suy nghĩ, cô nhất định phải gọi cho hắn, gọi cho hắn.
Có lẽ là nhất thời xúc động, có lẽ là nỗi đau trong lòng bị đè nén quá lâu, tới khi điện thoại kết nối thì đầu óc cô vẫn hỗn loạn.
Tóm lại là rất loạn!
Bên kia là giọng nam hờ hững nhưng ổn định, nói rõ từng chữ không hề gợn sóng.
"Có chuyện gì sao?"
Nam Cung Tĩnh thậm chí có thể tưởng tượng đôi môi của người đàn ông đó. Thật mỏng, mang theo vẻ vô tình, ánh mắt của hắn dĩ nhiên cũng không hề gợn sóng, bình tĩnh, tựa như không có bất kỳ tình cảm gì.
Lòng cô bỗng đau đớn oán hận, sau đó chỉ còn tuyệt vọng.
"Nam, Cung, Dạ. . . . . ."
Qua điện thoại, giọng của cô trầm thấp, đè nén, khiến người ta cảm thấy cô đang che giấu vẻ lo lắng.
Trong nháy mắt, hắn chau mày lại, l*иg ngực hơi khó chịu, giọng nói cũng nhanh hơn chút.
"Sao vậy?"