"Nhưng, Nguyệt Trì Lạc, cô biết không, khi tôi quyến rũ Đông Phương Tuyết, hoặc bất kỳ người đàn ông nào khác, thấy họ trầm luân từng chút một, rồi ruồng bỏ vợ của mình mà sa đọa với tôi, tôi rất thoải mái. Hơn nữa. . . . .Tôi có khả năng khiến cô khó chịu, cô nói xem. . . . . . có phải không?
"Nam Cung Tĩnh, cô thạt biếи ŧɦái." Cực kỳ biếи ŧɦái!
"Ha ha. . . . . . Biếи ŧɦái ư? Vậy thì sao chứ? Thật ra thì nói cho cùng cũng do bọn họ không tự trọng, bản thân không năm giữ được còn trách tội tôi thì có có tác dụng gì? Tình cảm sâu lắng gì chứ? Không phải thoáng cái đã lên giường với phụ nữ khác rồi sao. . . . . . . . . . . ."
"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không ép bọn họ, tất cả đều là sự lựa chọn của họ, không phải sao?"
"Thế giới phồn hoa này, hấp dẫn nhiều đến mức nào? Bọn họ thật sự có thể chống lại đến cùng không? Nếu như không phải là tôi, cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ gặp phải người phụ nữ khác, còn bị người phụ nữ khác quyến rũ."
Nói tới đây, Nam Cung Tĩnh ngừng lại một chút, nhìn vẻ mặt vẫn bình thản của Nguyệt Trì Lạc, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai: "Về phần Đông Phương Tuyết rốt cuộc có thể chống cự sự hấp dẫn hay không, vấn đề này, tôi sẽ nói cho cô biết."
Nghe vậy, Nguyệt Trì Lạc cong khóe môi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Nếu chắc chắn như vậy thì cần gì phải tới tìm tôi? Nam Cung Tĩnh, không phải cô chột dạ đấy chứ?"
"Đúng vậy, có phần chột dạ, nếu không tôi đến tìm cô làm gì?" Không chột dạ ư?
Thật ra thì vấn đề này, Nam Cung Tĩnh cũng không biết.
Nhưng có phần không cam lòng, lại thêm chút rung động, thêm chút giận dỗi, thêm chút bất đắc dĩ, thêm chút bi thương. Cuối cùng trở thành như vậy.
Nhưng. . . . . . dù cho quá trình thế nào, cô ắt phải tìm ra đáp án!
Trên đời này thật sự còn có tình yêu vĩnh hằng, còn có vợ chồng đến chết cũng không rời sao?
A. . . . .
Cô không tin !
Thấy cô ta hào phóng thừa nhận mình chột dạ, Nguyệt Trì Lạc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Bỗng nhiên, trong đầu thoáng qua gì đó, Nguyệt Trì Lạc hơi cong môi lên, cười hờ hững: "Nam Cung Tĩnh, cô như vậy, tại sao Nam Cung Dạ không thèm quản cô? Chẳng lẽ hắn cứ phóng túng để cô làm mấy chuyện loạn xị như vậy sao? Theo tôi được biết. . . . . . Hắn cũng không phải là người như vậy."