Tô Tất cưỡi ngựa trở lại Ninh vương phủ, nhảy xuống ngựa rồi lập tức bước vào trong.
Nàng quyết định tìm Vệ Lăng Phong nói chuyện rõ ràng.
An Á sau khi nhìn thấy Tô Tất, cuối cùng cũng có thể yên tâm, cười nói, «Ngươi cuối cùng cũng về rồi, ta còn sợ ngươi một đi không trở lại chứ, hôm qua đưa mười hộ vệ ra ngoài tìm ngươi nhưng lại không tìm thấy, thật sự là gấp muốn chết, may mà ngươi đã trở về.»
An Á có chút lo lắng nhìn Tô Tất. Nàng có thể lý giải được cảm xúc của Tô Tất, một khắc trước còn cùng Vệ Lăng Phong ngọt ngào, một khắc sau lại như sấm sét giữa trời quang, biến cố như vậy ai mà chấp nhận được?
Thế nhưng Tô Tất hiện tại hình như hơi khác so với Tô Tất hôm qua, bình tĩnh hơn, cũng ung dung hơn.
Tô Tất sánh vai đi cùng An Á, nghe vậy khẽ cười, «Ngươi không cần lo cho ta, ta đã khá hơn nhiều rồi, cũng đã tỉnh táo lại. Đúng rồi, ngươi hãy kể lại rõ ràng cho ta, hôm qua sau khi ta rời di, trong phủ đã xảy ra chuyện gì?»
An Á biết, Tô Tất không phải muốn biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì, mà là giữa Vệ Lăng Phong và Mộ Dung Hinh có phát sinh chuyện gì hay không, nàng hỏi vòng vo như vậy, là vì lòng tự trọng của nàng không cho phép nàng tỏ ra yếu thế.
An Á lén liếc mắt nhìn Tô Tất, thấy nàng mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng lông mi lại khẽ run rẩy, lộ ra sự nôn nóng.
Khóe miệng An Á khẽ nhếch lên một nụ cười khổ, «Tối hôm qua sau khi ngươi rời đi, Mộ Dung Hinh được đưa đến Tây Khóa Viện, mà Ninh vương lại ở lại Tây Khóa Viện cả đêm không ra ngoài, mãi đến sáng sớm mới rời đi.»
Vệ Lăng Phong hắn…..Hắn vậy mà lại ở bên Mộ Dung Hinh cả đêm!
Cược bộ Tô Tất hơi ngừng lại, đáy lòng khẽ nhói, đôi mắt đen khẽ lóe lên một tia u lãnh, sự chua xót từ đáy lòng chậm rãi mà lan tràn ra khắp cơ thể.
Đi qua hành lang, tới hoa viên thì đυ.ng mặt một nữ nhân trang điểm lộng lẫy.
Mộ Dung Hinh lúc này, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, y phục đỏ rực thêu hoa văn hồ điệp, quần lụa mỏng như cánh ve khẽ uốn lượn, cánh tay thon dài lộ ra dưới lớp áo, đường hoàng mà huênh hoang.
Tóc nàng được vấn lên, không theo kiểu của một cô nương nữa, mà là phụ nữ đã có chồng.
Toàn bộ đều nói lên tối hôm qua giữa nàng và Vệ Lăng Phong đã xảy ra chuyện gì….
Trong lòng Tô Tất giống như bị kim đâm, máu theo cây kim mà chảy ra ngoài, mặc dù vết thương rất nhỏ, nhưng lại đau đớn đến mức khiến nàng không thở được.
Mộ Dung Hinh nhìn thấy Tô Tất, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh, không lùi bước, ngược lại kiêu ngạo mà nghênh đón.
«Ta cứ tưởng là ai, hóa ra lại là ngươi, Ninh vương phi.» Mộ Dung Hinh dạo quanh Tô Tất một vòng, cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới, miệng nở nụ cười chế giếu, «Hôm qua ngươi không phải rất có cốt khí mà bỏ đi rồi sao? Hôm nay sao lại tự động chạy về thế? Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?»
Tô Tất thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, không để nàng vào mắt, lướt qua nàng bên cạnh nàng. Nếu dừng lại, nàng chỉ sợ mình sẽ tự tay làm thịt Mộ Dung Hinh.
Mộ Dung Hinh bị Tô Tất coi thường, lập tức nổi giận, nàng hô to theo bóng dáng của Tô Tất: «Ngươi cho rằng mình giỏi lắm sao? Ta nói cho ngươi biết, ngày lành của ngươi đã kết thúc rồi! Ninh vương là của ta, là của ta!»
Tô Tất vẫn không thèm để ý đến nàng ta như trước, thản nhiên rời đi.
Mộ Dung Hinh hừ lạnh nói, «Tô Tất! Chuyện tới nước này ngươi còn kiêu ngạo gì nữa? Đừng nói vị trí Ninh vương phi, ngay cả tính mạng của ngươi cũng khó bảo toàn, ngươi còn có tư cách gì mà giả bộ thanh cao?»
Tô Tất nghe vậy, không khỏi dừng cước bộ.
Mộ Dung Hinh thập phần ngông cuồng, có chỗ dựa nên không chút sợ hãi, lời nàng nói rõ ràng ám chỉ điểm mấu chốt, đó chính là chân tướng của sự việc, Mộ Dung Hinh biết sự thật.
Hôm đó Vệ Lăng Phong đến phủ Mộ Dung tướng quân, lúc trở ra lại biến thành một người hoàn toàn khác, chuyện xảy ra tại Mộ Dung phủ, Mộ Dung Hinh biết chuyện là rất có khả năng.
Ngay sau đó, Tô Tất đi đến trước mặt Mộ Dung Hinh, năm ngón tay thon dài bóp chặt cổ nàng, lạnh lùng nói, «Ngươi biết được cái gì? Nói!»
Thủ đoạn của Tô Tất cay nghiệt như thế, giống hệt như một sát nhân!
Sức lực của thập cấp cường giả, Mộ Dung Hinh há có thể chịu đựng được, khuôn mặt nàng lập tức đỏ lên, miệng há ra.
Tô Tất lạnh lùng nhìn Mộ Dung Hinh đang run rẩy trong tay mình, trong mắt Mộ Dung Hinh tràn ngập sự sợ hãi. Yết hầu bị bóp chặt khiến cảm giác ngạt thở ngày càng mãnh liệt.
«Ngươi không nói sao?» Tay Tô Tất càng dùng sức.
Lời nói băng lãnh tàn khốc vang lên bên tai Mộ Dung Hinh, giống như ma quỷ đến từ địa ngục, khiến cho người ta phải run sợ.
Mộ Dung Hinh nhìn đôi mắt như hàn băng không chút cảm tình của Tô Tất, trong lòng khẽ run lên.
Thật ra Mộ Dung Hinh vừa nói ra miệng thì liền hối hận. Nàng nhớ tới lời dặn dò của phụ thân, bảo nàng không thể để lộ sự việc ra ngoài, nếu không sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch của hắn. Vì thế, Mộ Dung Hinh liều mạng mà lắc đầu, trừng mắt nhìn Tô Tất, nàng không tin, Tô Tất dám trước mặt nhiều người như vậy mà bóp chết nàng!
«Hức…..» Lúc này sắc mặt Mộ Dung Hinh đã trắng bệch, lúc xanh lúc tím, nếu không phải có một tia linh lực duy trì, chỉ sợ nàng đã sớm tắt thở.
«Ngươi vẫn không chịu nói sao?» Tô Tất hỏi một lần cuối cùng.
Đáy mắt Mộ Dung Hinh hiện lên một tia tuyệt vọng, nàng ý thức được sự nghiêm túc của Tô Tất, nếu mình lúc này còn không nói, nàng ta sẽ thật sự hạ sát chiêu!
Mộ Dung Hinh còn chưa kịp gật đầu, một luồng ám khí đã đánh úp tới, Tô Tất biết sự lợi hại của nó, nên buông Mộ Dung Hinh ra để tránh, chờ đến khi nàng bình tĩnh lại, Mộ Dung Hinh đã vững vàng rơi vào lòng Vệ Lăng Phong.
Hai người ôm chặt lấy nhau, tựa như bọn họ vốn là một thể, còn nàng, chỉ là một người dư thừa.
Một chưởng đó sượt qua mặt Tô Tất, nếu không phải nàng tránh nhanh, khuôn mặt nàng chỉ sợ đã bị hủy.
Vệ Lăng Phong vì cứu Mộ Dung Hinh, mà tình nguyện hủy dung nàng….
Tô Tất mím chặt môi, không nhúc nhích trừng mắt nhìn Vệ Lăng Phong.
Không đợi Tô Tất mở miệng, đáy mắt Vệ Lăng Phong đã lóe lên sự tức giận, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, «Ngươi không phải đã đi rồi sao? Còn quay lại làm gì?»
Vẻ mặt ghét bỏ đó, ngữ điệu chán ghét đó, đều một lần nữa chứng minh sự vô tình vô nghĩa của hắn.
Nhất cử nhất động của hắn giống như chủy thủ sắc bén xẹt qua lòng nàng.
Khiến nàng đau đến chết lặng!
Tô Tất hít sâu một hơi, sương mù trong mắt không biết từ khi nào đã tản đi, lạnh lùng nhìn Vệ Lăng Phong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, «Vệ Lăng Phong, ngươi vội vàng muốn đuổi ta đi như vậy, là vì chờ không nổi muốn ta thoái vị, nhường vị trí đó cho Mộ Dung Hinh sao?»
«Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại bổn vương không muốn gặp lại ngươi nữa.» Trong mắt Vệ Lăng Phong không có chút độ ấm, ôm Mộ Dung Hinh xoay người rời đi.
Tô Tất nghiến chặt răng nhìn Vệ Lăng Phong: «Ngươi không định cho ta biết chân tướng đúng không?»
Nàng đã không thể kiên trì nổi nữa rồi.
Vệ Lăng Phong, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng ta cho phép ngươi tổn thương ta.
Vệ Lăng Phong dừng cước bộ, chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt mê mang, «Chân tướng? Chân tướng gì? Bổn vương đứng núi này trông núi nọ cũng cần chân tướng sao?» Hắn cúi đầu, nâng cằm Mộ Dung Hinh lên, môi nở nụ cười mị hoặc, «Đúng không, Hinh nhi?»
Mộ Dung Hinh lúc này đã lấy lại khí thế, nàng cười với Vệ Lăng Phong, lại ném về phía Tô Tất nụ cười thắng lợi, đắc ý dào dạt mà hừ lạnh một tiếng.
Biết rõ bên trong có ẩn tình, biết rõ hắn có nỗi khổ tâm, nhưng đối mặt với một Vệ Lăng Phong như vậy, nàng đã không muốn tiếp tục suy đoán nữa rồi.
Nụ cười của hắn không hề ấm áp, vẻ mặt cũng rất lạnh lùng, ánh mắt sâu xa khó lường, lời nói ra miệng lại tràn ngập sự ghét bỏ.
Tô Tất cắn môi dưới, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười lạnh đến mức khiến người ta phải run rẩy, trong lòng đã bùng lên lửa giận!
Hắn cũng quá khinh thường nàng rồi, nếu hắn không cần nàng, nàng cũng sẽ không mặt dày mà ở lại!
«Vệ Lăng Phong, ta mặc kệ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ cho ngươi hai lựa chọn.» Trong mắt Tô Tất lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, chậm rãi nói từng chữ, «Ngươi chọn cách cho ta biết chân tướng, hay là viết hưu thư*?»
(*) Hưu thư: Đơn ly hôn.
Vệ Lăng Phong chậm rãi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng tĩnh mịch, nhìn thẳng vào nàng, môi phun ra hai chữ, «Hưu thư?»
«Đúng, hưu thư. Chỉ cần viết xong, từ nay về sau, ta và ngươi sẽ trở thành hai người xa lạ, ngươi đi qua cầu Nại Hà của ngươi, ta đi theo ánh mặt trời của ta, từ này về sau không bao giờ gặp lại!»
Thân thể Vệ Lăng Phong cứng ngắc, quật cường bình tĩnh nhìn Tô Tất, đôi mắt sâu như biển, giống như đang tận lực kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Hoa viên tĩnh lặng.
Hai người bất động, cùng nhìn đối phương.
«Được! Ngươi muốn hưu thư đúng không, đi theo ta!» Vệ Lăng Phong đẩy Mộ Dung Hinh ra, kéo tay Tô Tất, toàn thân hắn run rẩy, không biết vì kích động hay vì tức giận.
Hắn đi rất nhanh, dọc đường đánh vỡ bồn hoa, lầu các, Tô Tất chỉ biết hắn một bộ gặp thần gϊếŧ thần gặp quỷ gϊếŧ quỷ, vô cùng hung hăng khủng bố.
Thất thểu bị hắn lôi đi, tay hắn nóng hầm hập như lửa.
Trong thư phòng.
Sống lưng Vệ Lăng Phong cứng ngắc, răng nghiến chặt, khuôn mặt lộ ra sát khí bức người.
Tô Tất cũng lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt cũng quật cường không kém.
Tô Tất khẽ nở một nụ cười lạnh, «Có cần ta giúp không?»
Vẻ mặt Vệ Lăng Phong càng trở nên khó coi.
«Hay là, trong lòng ngươi vẫn còn có ta, không muốn buông tha ta, Mộ Dung Hinh chỉ là gặp dịp thì chơi đùa, vì không muốn cho ta biết chân tướng?» Khóe mắt Tô Tất lộ vẻ mỉa mai.
Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn nên nói với nàng, cùng nàng thương lượng, chứ không phải khăng khăng làm theo ý mình, đẩy nàng ra, tổn thương nàng, Vệ Lăng Phong như vậy, không có cũng chẳng sao!
Vệ Lăng Phong lạnh lùng cười, «Ngươi không phải là muốn hưu thư sao? Bổn vương viết cho ngươi!»
Lửa giận bùng lên trong mắt Vệ Lăng Phong, cháy bừng bừng. Tay hắn cầm bút lông, ngòi bút ngừng lại trên trang giấy trắng, không thể hạ xuống.
«Vệ Lăng Phong, ngươi quả nhiên vẫn luyến tiếc ta.» Tô Tất hai tay khoanh trước ngực, dựa vào giá sách, đáy mắt lộ vẻ châm chọc cùng quyết tuyệt.
Vệ Lăng Phong nâng mắt, môi mím lại, đối diện với nụ cười lạnh của Tô Tất, hắn cúi đầu vung bút viết, rồi phẫn nộ xoay người rời đi.
Bút lông bị ném đi rơi bên chân Tô Tất, bắn lên váy nàng vài vết mực.