Chương 52: Khó có thể tin

Khi Vệ đế tự tay đưa tiên thiên cầm phổ cho Tô Tất, khóe môi hắn xuất hiện một nụ cười phức tạp: «Trẫm thật sự rất hiếu kỳ, Tô thị, ngươi rốt cuộc là muốn cho mọi người bao nhiêu kinh ngạc đây? Trên thế gian này còn có gì ngươi không làm được sao?»

Trong lòng Tô Tất có một dự cảm không tốt, nàng đưa hai tay tiếp nhận tiên thiên cầm phổ, cười nhạt: «Bệ hạ nói đùa rồi, ta chỉ biết một chút mà thôi,»

Sự mưu tính trong mắt Vệ đế khi nhìn Tô Tất bị Vệ Lăng Phong nhìn thấy, mi tâm hắn thoáng lạnh, nhàn nhạt nói: «Phụ hoàng, nếu không còn chuyện gì khác, vậy chúng con xin phép cáo từ.»

Trở lại Vương phủ, Tô Tất đem bản tiên thiên cầm phổ ném lên bàn, tìm một chiếc ghế thoải mái ngồi xuống, quay về phía Vệ Lăng Phong thở dài: «Làm sao bây giờ? Bản cầm phổ này chỉ sợ không giữ được.»

«Tính tình của lão phật gia ta biết, sau chuyện đêm nay nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, từ nay về sau chỉ sợ sẽ không có bình yên.»

«Bên người thái hậu có một vị thập cấp cường giả đúng không? Lần trước lúc đi gặp nàng, thoáng cảm giác được có người nhìn ta chằm chằm.» Tô Tất nhớ tới cảnh tượng hôm ấy, đáy mắt lóe lên tia nghi vấn.

«Nàng đoán đúng rồi, bên người lão nhân gia quả thực có một vị siêu cấp cường giả, hắn là một thái giám, năm đó thánh tổ gia ban hắn cho lão phật gia, nhiệm vụ chủ yếu chính là bảo vệ sự an toàn thái hậu. Lúc ấy hắn vẫn còn là bát cấp cường giả, chỉ sợ hiện giờ đã là thập cấp.» Vệ Lăng Phong cũng lo lắng việc này. Trên thế giới này rất ít người có thể uy hϊếp hắn, nhưng nếu đối phương là thập cấp cường giả, vậy thì thôi không cần nói nữa.

«Trừ bảo vệ lão nhân gia ra, chỉ sợ bình thường cũng giúp nàng làm một số chuyện sau lưng người khác.» Nhắc đến thái hậu, giọng điệu Tô Tất tuyệt không khách khí, «Chỉ sợ lão thái giám này đêm hôm khuya khoắt mò vào trong phủ thuận tay đem cầm phổ đi, ngày mai thái hậu lại đến mượn đọc, theo tội có thể nhân tiện xử lý ta.»

Trong mắt Vệ Lăng Phong hiện lên một tia mưu tính, tà mị cười: «Không sao, sau lưng chúng ta không phải còn có sư phụ sao? Có việc gì chỉ cần tìm lão nhân gia hắn giúp.»

«Suy cho cùng, ai bảo hắn là tiên thiên cường giả chứ, chỉ khiến người ta đến làm phiền.» Bộ dáng tươi cười của Tô Tất giống hệt Vệ Lăng Phong, hai người vỗ tay ngầm hiểu ý nhau.

Lão đại gia Tô Tất liếc mắt nhìn Vệ Lăng Phong một cái: «Mau, đưa bút mực lại đây.»

Vệ Lăng Phong làm sao mà không đoán được tâm tư của Tô Tất chứ, khẽ nhướng mày, cười tà ác, «Ý kiến hay, sư phụ sau khi nhận được thư chắc chắn sẽ như gió mà cuốn đến đây ngay lập tức.»

Chưa nói đến việc Tô Tất và Vệ Lăng Phong vô thanh vô tức bố trí cạm bẫy, trước tiên phải nói đến thái hậu bên kia. Lão nhân gia nàng giận dữ bỏ lại văn võ toàn triều, dẫn cung nữ thái giám quay về Từ Ninh Cung, đi được nửa đường, nàng lại càng cảm thấy không cam tâm.

Nàng làm sao cũng không ngờ được thắng lợi đã nắm chắc trong tay lại đột nhiên chuyển biến xấu như vậy.

Tiết Tuyền Y còn đang cúi đầu bên người nàng khóc nức nở, chỉ sợ người khác không biết nàng ta ủy khuất như thế nào, bi thương nói: «Lão phật gia, người phải làm chủ cho ta, toàn bộ đều là âm mưu của Tô Tất….»

Trong lòng thái hậu buồn bực, không khỏi trừng mắt liếc Tiết Tuyền Y một cái, «Ngươi cũng bớt ồn ào một chút đi, nếu không phải ngươi chèn ép Lâm nhi, nếu không phải chính ngươi mời Tô Tất lên đài, chuyện đêm nay sao có thể xảy ra sơ suất như vậy?»

Mấy năm qua thái hậu chưa từng một lần nặng lời với nàng hay bực mình quở trách nàng, đây không là dấu hiệu của việc thái hậu bắt đầu không thích nàng đấy chứ? Tiết Tuyền Y ngẩn ra, nhất thời không nói được, chỉ dùng cặp mắt to trong suốt đáng thương nhìn thái hậu.

«Được rồi được rồi, việc này trong lòng ai gia đã có quyệt định. Đêm nay ngươi đã chịu không ít ủy khuất, đi xuống tắm rửa, ngủ sớm một chút đi, nói không chừng sáng mai thức dậy, tiên thiên cầm phổ đã nằm bên giường của ngươi.»

Tiết Tuyền Y biết thái hậu vẫn quan tâm nàng như cũ, hơn nữa lão nhân gia cũng đã có cách ứng phó, nhất thời trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nín khóc mỉm cười.

Sau đó thái hậu lại bí mật triệu kiến một người, ngoại trừ nàng cùng người thần bí kia, không còn một ai biết.

Đêm hôm đó, một hắc y nhân bịt mặt lặng yên không một tiếng động rời khỏi hoàng cung, nhanh chóng xoay người tiến vào Ninh vương phủ, đi thẳng về phía phòng ngủ của Ninh vương. Khi hắn đang không coi ai ra gì mà lục soát phòng thì cổ lại bị một bàn tay cứng như thép kẹp chặt.

Ách? Bóng ma tử vong bao trùm lấy hắn, hắn cảm giác được cổ họng khô khốc bỏng rát, ý thức dần dần mơ hồ….

Ninh vương phủ sao lại có một cao thủ như thế? Với nội kình thập cấp của hắn, vậy mà ngay cả đối phương đến gần như thế nào cũng không cảm giác được?

Hắn nhất thời kinh ngạc!

Toàn bộ Đông Vân quốc này, người có thể khiến hắn thất bại thảm hại trong nửa chiêu, trừ Lam Hải đại sư ra, còn có ai khác sao?

«Lam Hải đại sư?» Sao có thể a? Vị tiên thiên cường giả này không phải quanh năm đều ở trong tháp cao, hầu như không ra khỏi cửa sao? Đã trễ thế này sao còn xuất hiện tại Ninh vương phủ?

«Hừ! Bạch Phá Huyết, ngươi đêm hôm khuya khoắt tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?» Người tới đúng là Lam Hải đại sư. Nha đầu Tô Tất kia phái người đến tặng vài đề bài cho hắn, hắn trăm tư khó giải, trong lòng ngứa ngáy nên liền tới đây, không ngờ giữa chừng lại phát hiện Bạch Phá Huyết đang lén lút lục lọi trong Ninh vương phủ muốn trộm đồ.

Lam Hải đại sư bảo vệ Đông Vân quốc mấy trăm năm, nên người nào không nên biết hắn cũng đều biết rõ, Bạch Phá Huyết là một cường giả ở đỉnh điểm của thập cấp, đang từng bước tiến vào tiên thiên chi cảnh, hắn đương nhiên biết rõ sự tồn tại của Bạch Phá Huyết.

Nhìn thấy Lam Hải đại sư, Bạch Phá Huyết sao còn dám giấu diếm, trực tiếp khai ra thái hậu hạ lệnh cho mình đến đây tìm tiên thiên cầm phổ. Xuất phát từ sự sợ hãi đối với Lam Hải đại sư, Bạch Phá Huyết đem luôn cả chuyện xảy ra tại đại điện hôm nay một năm một mười nói ra hết.

Nghe xong, sắc mặt Lam Hải đại sư âm trầm, lạnh lùng nói: «Nàng ta hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo sao? Nếu đã cho đi, làm gì có đạo lý trộm lại? Ngươi về nói với nàng ta, quên việc này đi, nếu vẫn không chịu tỉnh ngộ, cẩn thận chuyện ba mươi năm trước lại tái diễn.»

Lời nói của Lam Hải đại sư quả thật còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ, hắn nói một câu Bạch Phá Huyết liền cung kính đáp một câu, chờ hắn nói xong, Bạch Phá Huyết khom mình hành lễ, xoay người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Tô Tất và Vệ Lăng Phong nấp trong góc tối xem kịch vui, lúc này mới nghênh ngang xuất hiện, Tô Tất đắc ý nhướng mày, «Ta thấy thập cấp cường giả cũng không giỏi giang gì nha, vừa thấy người liền giống như chuột thấy mèo, cả thở mạnh cũng không dám.»

Lam Hải đại sư tức giận bùng nổ, hừ hừ hai tiếng: «Xú nha đầu, ngay cả ta cũng dám lợi dụng, lá gan ngày càng lớn rồi. Nhanh lên một chút, đưa đáp án đây, không là gϊếŧ!» Dúng ba đề bài lừa hắn đến đây, không cho hắn lời giải thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Khi Bạch Phá Huyết trở lại Từ Ninh Cung, thái hậu vẫn chưa đi ngủ, nàng vẫn đang chờ tin tức tốt Bạch Phá Huyết mang về cho nàng.

Thế nhưng sau khi nghe được lời của Bạch Phá Huyết, thái hậu liền rơi vào trầm tư, vẻ mặt biến hóa liên hồi, một lúc lâu sau, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, «Thôi, nếu Lam Hải đại sư đã nói như thế, việc này cứ bỏ đi, sau này không cho phép đề cập tới nữa!»

Chuyện ba mươi năm trước….Lam Hải đại sư, ngươi mượn cái này để uy hϊếp ai gia sao?

Thái hậu không còn tìm Tô Tất gây phiền toái nữa, nàng cũng vui vẻ ung dung, tĩnh tâm nghiên cứu tiên thiên cầm phổ.

Nhìn sơ qua, bản cầm phổ này cũng không có gì đặc biệt, chẳng khác gì những bản cầm phổ bình thường, cung thương giác vũ*, âm điệu, đàn tấu cũng rất trôi chảy. Chẳng lẽ còn có mặt thần bí nào khác sao? Tô tất nhìn bìa da cứng như huyền thiết, nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó, đem linh lực chậm rãi truyền vào trong cầm phổ…

Song, lúc này, nàng cảm giác được trong đầu xuất hiện một luồng bạch quang nhu hòa, Tô Tất kinh ngạc than nhẹ một tiếng, rồi lại thấy một chùm ánh sáng kết lại thành một bức tranh thiếu niên tuyệt mỹ.

Thiếu niên nhỏ nhắn huần khiết như đi ra từ trong tuyết vực băng nguyên, bộ dáng khoảng mười ba mười bốn tuổi, tóc buộc cao khẽ bay trong gió, một thân trường bào trắng noãn, tay áo bay bay, mắt đen môi mỏng, nhín thoáng qua suýt khiến cho người ta tưởng là một nữ hài tử, nụ cười đó khiến Tô Tất nhớ tới hoa hướng dương Mãn Sơn, sáng ngời, ấm áp.

«Tỷ tỷ, ngươi cuối cùng cũng tìm được ta rồi? Ngươi không biết là ta đã chờ ngươi lâu thế nào đâu.» Tiểu thiếu niên phấn nộn cắn cắn m.ôi dưới, đôi mắt ngây thơ trong suốt đáng thương nhìn Tô Tất, trong mắt hiện lên tia ủy khuất cùng oán giận.

Gì? Tô Tất kinh ngạc nhìn tiểu mĩ nam trước mặt, đáy mắt lộ vẻ khó tin. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a?

————————

Giải thích:

(*) Cung thương: Hai trong ngũ âm của nhạc cổ điển Trung Quốc.

Giác: Một trong năm âm cổ, tương đướng với số 3 trong giản phổ.

Vũ: Một âm trong ngũ âm thời cổ, tương đương với số 6 trong giản phổ.