Lửa quả thực cháy lan đến người nàng, ngồi uống trà mà cũng bị trúng đạn a. Thôi được. Thất công chúa và nàng cũng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng nàng ta lại dám trách cứ Tiết Tuyền Y trước mặt thái hậu. Nhìn nàng tức giận như vậy, giúp nàng lấy lại công đạo là chuyện đương nhiên.
Tô Tất bước lên phía trước, đi tới vị trí lúc trước của thất công chúa, ung dung ngồi xuống.
Không ngờ Ninh vương phi thật sự đứng ra ứng chiến. Chẳng lẽ nàng không biết cầm kĩ của Tiết Tuyền Y tinh diệu như thế nào sao? Cho dù trước đó nàng không biết, nhưng khi nghe xong trận quyết đấu lúc nãy của thất công chúa nàng cũng nên hiểu rồi chứ? Ninh vương phi đây là đang tự tìm đường chết a.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Tất với vẻ thương hại, vừa khâm phục dũng khí chịu chết của nàng, lại vừa thương tiếc nàng phải vất vả để lấy lại danh dự.
Đáy mắt thái hậu lúc sáng lúc tối, rơi vào trầm tư, chỉ có điều dựa vào sự tự tin của Tiết Tuyền Y, đối với trận đấu này, nàng quả thực không có chút lo lắng, bởi nàng chưa bao giờ thấy Tiết Tuyền Y thất bại.
«Người đâu, đổi cầm cho Ninh vương phi.» Thái hậu lãnh đạm phân phó.
Tô Tất cười nhạt, dung nhan nghiên lệ hiện lên một tia kiêu ngạo, «Không cần, cứ dùng cái này đi.»
«Sao có thể như vậy được! Cầm bị đứt mất ba dây, ngươi chắc chắn sẽ thất bại!» Đáy mắt thất công chúa lộ vẻ lo lắng. Chẳng lẽ nhị tẩu tự nhận kém Tiết Tuyền Y, nên chọn cách cam chịu sao?
«Nghiên Lâm, trong từ điển của ta không có hai từ ‘thất bại’, ngươi không cần lo lắng đâu.» Tiết Tuyền Y dùng ‘Thiên Minh’ khiến thất công chúa bối rối làm đứt dây đàn, vậy nàng ăn miếng trả miếng, khiến ‘Thiên Minh’ cũng phải đứt hết mới thôi.
Thái tử không phải nói rằng muốn truyền tin cho Mộng Điệp tiên tử rằng hắn đã tìm được ‘Thiên Minh’ sao? Để xem sau khi Tiết Tuyền Y hủy đi ‘Thiên Minh’ rồi, nàng ta làm sao để ăn nói với thái tử. Mà thái tử lại càng phải ăn nói với Mộng Điệp tiên tử như thế nào. Trong lòng Tô Tất âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng yếu đuối như cũ.
Tiết Tuyền Y thấy Tô Tất không chịu đổi cầm, trong lòng thoáng nghi hoặc, cũng có cùng suy nghĩ với thất công chúa, chỉ có điều nàng và thái hậu giống nhau, tuyệt đối không cho rằng mình sẽ có một ngày thất bại trên phương diện cầm kĩ.
«Nếu Ninh vương phi đã thỏa mãn, vậy mời Ninh vương phi đàn trước.» Tiết Tuyền Y khiêm tốn cười.
«Không cần, nếu ngươi đã mởi bổn vương phi lên đây, vậy ngươi cứ đàn trước đi, bổn vương phi sẽ đuổi kịp.» Hơn nữa còn cho ngươi biết tay, trong lòng Tô Tất thầm chêm thêm một câu.
Trong mắt Tiết Tuyền Y hiện lên ý cười lạnh lùng tàn khốc, nàng ngồi trên chiếu, tay vừa nâng, tiếng đàn như trăng sáng nước trong, nước chậm rãi chảy, giống như thu thủy trường thiên, trống trải mênh mông mà xa xôi mịt mù.
Ngày thường muốn nghe tài nữ đánh đàn cũng không được, hôm nay lại một lúc đánh luôn hai khúc? Mọi người vội vàng ngưng thần nín thở, tập trung vào bầu không khí Tiết Tuyền Y tạo ra, người thì hai mắt khép hờ tinh thế thưởng thức, người thì trợn to hai mắt khen không dứt miệng, có người lại tán thưởng không ngừng gật đầu.
Chỉ có những người thân cận với Tô Tất là có vẻ mặt khác nhau.
Thất công chúa nắm chặt hai tay, trợn to hai mắt, bộ dáng vô cùng khẩn trương.
Lục hoàng tử chậm rãi phe phẩy chiết phiến, nhiệt tình xem kịch. Vì hắn tin nhị tẫu đã dám ứng chiến, thì nhất định là có nước cờ phía sau, không có gì phải lo ngại.
Người yên tâm nhất toàn điện, không ai ngoài Vệ Lăng Phong và An Á, An Á thậm chí bắt đầu thấy bi ai thay Tiết Tuyền Y.
Những người đang ngồi ở đây có thể chưa nghe Tô Tất đánh đàn, nhưng cầm nghệ của Mộng Điệp tiên tử đã sớm lan truyền khắp đại giang nam bắc, có ai không biết, có ai không hiểu? Đó chính là đệ nhất được toàn thiên hạ công nhận.
Tiết Tuyền Y thì sao? Chỉ mới được mấy tao nhân mặc khách khen vài câu, liền thật sự cho rằng cầm kĩ của mình không ai sánh bằng, đáng thương cho nàng ta, lần này đá nhầm phải cửa sắt rồi.
Diễn xuất hiện tại của Tô Tất hoàn toàn là gậy ông đập lưng ông.
Đợi đến khi Tiết Tuyền Y đàn khúc «Lưu thủy» đến đoạn cao trào, khóe miệng Tô Tất liền cong lên một nụ cười lạnh, nhắm mắt hít sâu, nàng một tay đè dây, một tay khẽ gẩy, động tác như nước chảy mây trôi, vô khúc vô phổ, tùy ý đánh, tùy ý đàn.
Bốn dây đàn đối với nàng mà nói, hoàn toàn không khác gì đàn cổ bình thường.
Giai điệu bất ngờ vang lên như mây đen giữa trời quang đãng, từng tia sáng rực rỡ dần dần bị xâm chiếm, nhường chỗ cho những đám mây ảm đạm, nước chảy cạn khô.
Tiết Tuyền Y sao có thể bằng lòng nhượng bộ được? Truyền vào nội lực, cất cao âm lượng, tiếng đàn mãnh mẽ đanh thép.
Thế nhưng, toàn bộ sự cố gắng này trước mặt Tô Tất, đều chỉ là uổng công.
Nếu nói tiếng đàn của Tiết Tuyền Y là nước chảy róc rách, thì của Tô Tất chính là nước sông cuồn cuộn, mạnh mẽ hào hùng, căn bản không có một chút lỗi nhịp.
Nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy núi cao sừng sững, thảo nguyên xanh thẫm, cao nguyên tuyết trắng, thu thủy trường không, cảnh sắc thiên nhiên vô biên vô hạn, khiến cho người ta cảm thấy thanh thản vui tươi. Lại giống như đặt mình vào giữa buổi sáng tinh mơ, chim hót hoa thơm, tràn trề sức sống, tâm thanh thần sạch.
Tâm không chút vẩn đυ.c, hồn không vướng bụi trần……
Không biết đã qua bao lâu, một khúc đàn xong, không gian tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi, toàn bộ đều bị tiếng đàn cầm chân.
Ước chừng qua khoảng một khắc đồng hồ, mới có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, sau đó là âm vang như sấm rền.
Tô Tất mở mắt ra, ánh mắt thản nhiên quét về phía Tiết Tuyền Y, chậm rãi lên tiếng: «Đây mới gọi là tri âm tri kỷ.» Nàng ta không hiểu nghệ thuật đánh đàn cũng dám tự xưng là tri âm tri kỷ? Không sợ người khác cười rụng răng sao?
Những người đang ngồi trong điện hoàn toàn, triệt để ngây ngân cả người, đầu óc trống rỗng.
Giai điệu khí thế gợi lên núi cao sừng sững, sóng vỗ ầm ầm đó, cư nhiên lại là tiếng đàn của Ninh vương phi!
Gió nhẹ khẽ thổi, y phục Tô Tất tung bay, che khuất khuôn mặt của nàng, trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều sinh ra một loại ảo giác vô cùng hoang đường, người ngồi trên đài không phải Ninh vương phi gì đó, mà chính là Mộng Điệp tiên tử.
Thái tự trợn tròn mắt, si ngốc nhìn Tô Tất…….
Trong khoảnh khắc, mọi người đều ngẩn ra, Tô Tất khẽ mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Tiết Tuyền Y, lặng yên nhìn nàng, thanh âm ung dung điểm đạm: «Tiết nhị tiểu thư, ‘Thiên Minh’ của ngươi hỏng rồi.»
Mọi người lúc này mới dời ánh mắt lên người Tiết Tuyền Y, chỉ thấy lúc này đây nàng đang suy sụp ngã ngồi trên đất, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra, đáy mắt hiện lên sự kinh sợ khó tin.
Trước mặt nàng là ‘Thiên Minh’ không một dây đàn, thật xứng với cái tên ‘cầm không dây’.