Đêm khuya, ánh trăng như nước, cung điện vắng vẻ yên tĩnh.
Tròng phòng chỉ có Tiết Tuyền Y và Thái hậu.
«Lão phật gia, Tô Tất quả nhiên quả nhiên chỉ biết chút ít, nàng có thể chữa được dịch hạch tuyệt đối như lời nàng nói, là do chép được một đơn thuốc từ trong sách ra, rõ ràng là đánh bừa mà cũng trúng. Nếu không phải do lão nhân gia nhắc nhở, nàng cũng đã mang theo hai đóa cung hoa kia về rồi.»
Mặt Tiết Tuyền Y hiện lên sự cay độc không chút che giấu, khi nhắc tới Tô Tất, đáy mắt nàng ngoan tuyệt khiến người ta không rét mà run. Không ai ngờ rằng, nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ, ngây thơ vô tội này lại có một mặt tàn khốc như thế.
«Nghe nói những người có bệnh tình nghiêm trọng đều do nàng đích thân dùng kim châm để chữa trị, cái này phải giải thích như thế nào?» Thái hậu nhíu mày, tay lần tràng hạt.
«Lão phật gia, người đừng quên, nàng có tám tầng nội lực. Chỉ cần tìm đúng huyệt dạo, dùng kim châm cũng không phải việc khó khăn gì.» Tiết Tuyền Y lạnh lùng nói, «Thế nhưng, biểu hiện hôm nay đã để lộ sự vô tri của nàng!»
«Ngươi khẳng định sao?» Thái hậu nhắm mắt, tay lần tràng hạt, thản nhiên hỏi một câu.
Tiết Tuyền Y quả quyết gật đầu: «Nếu nàng thực sự tinh thông y thuật thì sẽ không chọn hai đóa cung hoa kia, lại càng không cài chúng lên đầu. Phải biết rằng, hai loại độc đó nếu để cùng một chỗ thì độc tính sẽ vô cùng mãnh liệt, chỉ cần qua một canh giờ thì nguy hiểm đến tính mạng. Trừ phi, nàng tự tin rằng có thể giải được loại độc này; trừ phi, tính mạng của cung nữ kia còn quan trọng hơn với nàng, thế nhưng, có khả năng sao?»
«Ngươi nói cũng có đạo lý. Ai, vốn định trở về sẽ nói Hoàng thượng đem ngươi ban cho Phong nhi, không ngờ lại bị nha đầu kia nhanh chân cướp mất. Ai gia hiểu tâm tư của ngươi, cũng biết trong lòng ngươi oán giận, nhưng ván đã đóng thuyền……Nếu nàng quả thực như lời người ta đồn đại trước kia, xấu xí bất kham, trời sinh phế vật, vậy thì rất dễ đối phó, nhưng hiện giờ ngươi cũng thấy đấy, nàng tuyệt đối không phải một nữ tử bình thường, hoàng đế còn phong cho nàng làm ‘Đệ nhất Vương phi’ gì đó, muốn đối phó cũng không phải là dễ a.» Từ biểu hiện hôm nay của nàng, Tuyền Y bất luận mặt nào cũng đều kém người ta.
Tiết Tuyền Y thấy Lão phật gia nói như thế, có chút nóng giận, bổ nhào vào lòng Thái hậu làm nũng: «Lão phật gia, ta không chịu! Trước kia người đã hứa với ta, nói nhất định sẽ đem ta gả cho Ninh vương, lão nhân gia người không thể nói không giữ lời a. Huống hồ không phải người đã gặp Nhị thúc sao? Nhị thúc nói gì người đều đã quên rồi ư? Nhị thúc vì quốcgia mà hao tâm tổn sức, bệnh thành như vậy, Tô Tất còn cố tình gây khó dễ, khiến Nhị thúc phải đợi suốt bốn canh giờ đến lúc chỉ còn lại một hơi cuối cùng mới chịu chữa! Ai cũng biết Lão phật gia tin tưởng Nhị thúc, Tô Tất dám làm như thế, rõ ràng là không để người vào mắt!»
Lời nói của Tiết Tuyền Y quả thực đâm vào lòng Thái hậu, Thái hậu nhớ khi Tiết Mậu cầu kiến, một tướng quân khỏe mạnh cường tráng như vậy, nhưng lại lên án Tô Tất đển cả mắt cũng đỏ lên. Nàng ta quả thực khinh người quá đáng, tưởng rằng làm chút việc tốt vì bách tính trong thiên hạ, thì có thể tạo phản sao, nếu giờ không khiến nàng biết điều một chút, sau này lại nàng lại tiếp tục cứng đầu.
Thái hậu an ủi vỗ lên vai Tiết Tuyền Y, «Ngươi yên tâm, ai gia sẽ thay Tiết gia trút giận. Về phần chuyện đó…..với thân phận của ngươi, nếu phải làm sườn phi thì thật sự rất ủy khuất, Tiết gia chúng ta cũng chưa đến nỗi phải làm như thế. Ngươi đã từng thử cân nhắc qua Thái tử chưa?»
Thực ra Hoàng hậu đã sớm tìm đến, khen Thái tử lên tận trời. Tính nết Thái tử như thế nào, trong lòng lão nhân gia nàng đều rõ hết, chẳng qua Hoàng hậu lại nói một câu khiến nàng động tâm. Muốn Tiết gia có thể trường thịnh bất suy, biện pháp tốt nhất chính là đưa một người lên làm hoàng hậu.
Mà thái tử phi chính là hoàng hậu tương lai. Chỉ có điều, nếu Tuyền Y thực sự gả cho thái tử, vậy thái hậu sẽ không thể tiếp tục bảo trì sự trung lập, sẽ hoàn toàn về phe thái tử, giúp hắn đoạt vị. Lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều là thịt, thái hậu trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó để đưa ra quyết định.
Nàng khó có thể mà quyết đoán được, chỉ có điều suy nghĩ của Tiết Tuyền Y rất kiên định, cho dù tương lai có thể làm mẫu nghi thiên hạ, cũng chỉ một lòng yêu Ninh vương.
Mắt Tiết Tuyền Y đỏ ngầu, lệ rơi đầy mặt: «Lão phật gia, người cũng không phải không biết, mấy năm nay trong lòng ta chỉ có Phong ca, trừ hắn ra lòng ta không thể chứa một ai khác. Người không thể tùy tiện gả ta cho thái tử điện hạ, ta luôn coi hắn là đại ca, chưa bao giờ có suy nghĩ gì khác.»
Thấy Tiết Tuyền y nhỏ giọng nức nở, trong lòng thái hậu liền cảm thấy thương tiếc, nhịn không được vu.ốt ve mái tóc của nàng, an ủi: «Ngươi đã không muốn, thì ai gia tại sao lại phải bức ngươi? Vì có ngươi, nên ai gia mới sống được đến bây giờ, trong mắt ai gia, ngươi cao quý hơn bất luận công chúa nào.»
«Lão phật gia…..Ô ô ô…..Người nhất định phải làm chủ cho ta…….» Tiết Tuyền Y thừa dịp nhào vào lòng lão phật gia, ôm nàng khóc đến khàn giọng kiệt sức.
Sáu năm trước, lão phật gia bị thích khách ám sát thiếu chút nữa đã sang thế giới bên kia, lúc ấy Tiết Tuyền Y đi theo mẫu thân vào cung thỉnh an không chút do dự đánh về phía hắn, cản được một kiếm kia, cũng chính một kiếm đó đã kéo dài thời gian để thị vể kịp thời đuổi đến. Thái hậu thì không sao, nhưng Tiết Tuyền Y lại nằm trên giường gần một tháng trời, trong khoảng thời gian đó đã nhiều lần phải đối mặt với tình huống sống chết trước mắt. Lúc ấy, Tiết Tuyền Y cùng lắm cũng chỉ mới mười tuổi.
Từ đó về sau, lão phật gia mang theo nàng bên người để chăm sóc, mà sự ôn nhu ngoan ngoãn của nàng cũng khiến thái hậu động tâm, nên rất nhanh đã trở thành người được thái hậu yêu quý nhất.
Vất vả lắm mới trấn an được Tiết Tuyền Y, lão phật gia lấy một quyển sách cổ từ trong ngăn kéo gỗ tử đàn ra, thở dài: «Đây chính là tiên thiên cầm phổ, thế nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa từng có ai luyện được, ngươi có rất có thiên phú với âm luật, nói không chừng có thể luyện thành.»
Tiên thiên cầm phổ? Mặt Tiết Tuyền Y nhất thời sáng ngời.
Học cầm nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên đã từng nghe đến bản cầm phổ này, nghe nói năm đó Cầm đạo Tiên thiên cường giả đã từng dùng tiếng đàn để điều khiển muông thú, khiến vạn thú làm việc cho nàng, trong chiến tranh quả thực đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng! Bản cầm phổ này vốn thuộc sở hữu của hoàng gia, nhưng nguyên lai lại ở trong tay thái hậu?
Thấy ánh mắt khao khát của Tiết Tuyền Y, lão phật gia cười hiền từ, «Cũng được, mười ngày sau chính là đại thọ sáu mươi của ai gia, lần này vì sự cố dịch hạch nên sẽ không làm lớn, nhưng vẫn mời những đại quan triều đình đến chung vui như mấy năm trước. Ngươi cố gắng biểu hiện thật tốt, ai gia sẽ tìm cách quang minh chính đại ban quyển sách này cho ngươi.»
Nói đến đây, thái hậu vẫn thiên vị cho nhà mẹ đẻ của mình. Không muốn lén lút, cũng chỉ có thể dùng cách này để đem bản cầm phổ ban cho Tiết gia, mới có thể truyền từ đời này sang đời khác được.
Chỉ có điều, bản cầm phổ này thực sự sẽ như mong muốn của thái hậu, vào tay của Tiết Tuyền Y sao?