Thuốc này có tác dụng như thế nào, trong một khoảng thời gian ngắn vẫn chưa biết được, thế nhưng Tiết tướng quân đã nóng lòng thúc dục.
Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, nở nụ cười giả tạo: «Hoàng mệnh khó trái, Lục hoàng tử thứ tội. Người đâu, đưa Trần Khải Nguyên và người nhà của hắn đi, không trừ một ai hết.»
«Tiết tướng quân!» Tô Tất lạnh lùng nhìn hắn.
Tiết Mậu bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu: «Ai nha, sao lại quên được nhỉ? Trần đại phu có thể lây bệnh cho người nhà, Ninh vương phi vừa rồi chữa bệnh cho hắn, sao có thể không bị nhiễm bệnh được chứ?» Khuôn mặt Tiết Mậu trở lại vẻ lạnh lùng như cũ, phất tay ra lệnh, «Đưa cả Ninh vương phi đi!»
«Tiết Mậu, ngươi dám!» Lục hoàng tử há có thể để Tiết Mậu làm càn? Hắn sớm đã nghiêng mình che trước mặt Tô Tất.
«Chỉ cần là có nguy cơ bị nhiễm bệnh, nhất định phải chuyển ra ngoài thành. Lục hoàng tử, người ngang nhiên khảng chỉ bất tuân phải không?» Tiết Mậu khoanh tay đứng nhìn, ngạo nghễ giễu cợt. Cũng chỉ vì được Thái hậu sủng ái, hắn mới dám không để hoàng tử vào mắt như vậy.
Hơn nữa, Ninh vương đã bị nhốt vào hình bộ đại lao, hắn còn gì phải sợ nữa? Ninh vương coi thường Tiết phủ, cưới người khác, hắn lấy thân phận thúc thúc thay cháu gái báo thủ, có gì là không thể?
«Ai nói nàng bị nhiễm bệnh? Nàng một chút triệu chứng cũng không có!» Lục hoàng tử hổn hển hét lên.
«Bản tướng nói nàng bị nhiễm bệnh thì nàng bị nhiễm bệnh. Nàng mặc dù là Ninh vương phi, nhưng cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Lục hoàng tử bao che nàng, nếu chỉ vì một mình nàng mà khiến toàn thành rơi vào nguy hiểm, người sẽ chịu trách nhiệm như thế nào đây? Chẳng lẽ người cũng muốn đi theo luôn sao?» Tiết Mậu đắc ý dào dạt.
«Được! Tới đi, bổn hoàng tử còn phải sợ ngươi hay sao?» Mặc y phục bảo hộ vốn là chuẩn bị để ra ngoài thành, Lục hoàng tử cố tình kích Tiết Mậu, là vì muốn bản tính nóng nảy của hắn tái phát.
Tô Tất tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Lục hoàng tử, cười nhạt, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tiết Mậu, đáy mắt lộ vẻ trào phúng, giọng điệu mỉa mai, «Tiết tướng quân vì nước mà hao tâm tổn trí như vậy, ngàn vạn lần đừng để bị nhiễm bệnh a, nếu không…..có thuốc cũng không chữa được.»
Tiết Mậu nào biết rằng Tô Tất thật sự có thuốc để chữa, tay đặt trên chuôi kiếm tại thắt lưng, nghe vậy bật cười lớn: «Ninh vương phi vẫn nên lo cho chính mình trước đi đã. Nếu ngươi có thuốc, bản tướng quân cho dù chết cũng không uống.» [Nói thì lo mà giữ lấy lời (─‿‿─)]
«Không dám, không dám. Khỏi cần Tiết tướng quân tiễn, bọn ta tự ra ngoài thành báo danh.» Trên đường nơi nơi đều là mầm độc, không mặc đồ bảo hộ chạy rông ngoài đường, vị Tiết tướng quân này bị nhiễm dịch cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhảy lên lưng ngựa, ánh mắt Tiết Mậu căm phẫn, nhìn đám người Tô Tất tiêu sái nghênh ngang mà đi.
Lúc này, ngoài thành đã đông nghẹt dân chũng đi lánh nạn, có người đứng, có người ngồi, có người kéo theo gia đình, tiếng khóc, tiếng gào, tiếng van xin, xen lẫn với tiếng ho khan không ngừng, người không bệnh cùng người có bệnh đều chen chúc một chỗ, quả thực loạn thành một đoàn.
Giờ phút này, vì sợ dân chạy nạn tràn vào, cửa thành sớm đã được đóng chặt, chỉ có một cánh cửa nhỏ bên cạnh vừa cho một người cao lớn mở ra. Chẳng qua chỉ có thể ra chứ không thể vào, phải có lệnh bài của Tiết tướng quân mới được ra khỏi thành.
Quân lính thủ vệ không chút châm chước, thanh âm lạnh băng nói: «Không có lệnh bài của Tiết tướng quân, bất luận kể nào cũng không được bước qua cánh cửa này, có bản lĩnh thì các ngươi cứ trèo tường thành mà ra đi.»
Tô Tất ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy toàn bộ quân sĩ đều được trang bị binh khí sẵn sàng, tên nằm trên cung, bất cứ lúc nào cũng thể bắn kẻ làm phản.
«Đi thôi.» Tô Tất vỗ vai Lục hoàng tử, thân mình nhẹ nhàng như chim yến tước, uyển chuyển như mây bay nước chảy, xẹt qua một vòng cung hoàn mỹ, sau đó vững vàng đứng trên mảnh đất trống ngoài thành.
Cử động chậm rãi, nhẹ nhàng, thoải mái.
Bình thường chỉ có sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể kiểm soát được khinh công một cách hoàn mỹ như vậy, Ninh vương phi nàng……sao có thể làm được?
Một đám sát thủ đeo mặt nạ phòng độc đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bao gồm cả Hoắc Địch, ánh mắt bọn họ nhìn Tô Tất ít nhiều cũng đã thay đổi.
Chờ đến lúc tất cả mọi người đều đã đáp xuống, bọn họ phát hiện trên mặt đất có hơn mấy chục thi thể, có thể dễ dàng nhận thấy những người đó vì muốn vọt vào trong thành mà bị bắn chết.
Tô Tất nhìn một chiếc xe đẩy bị bỏ đi, mi tâm lóe lên, trực tiếp nhảy lên, gỡ mặt nạ phòng độc xuống hô to với mọi người: «Các vị đồng hương, mọi người hãy bình tĩnh, đứng yên tại chỗ đừng cử động, chúng ta sẽ đến cứu các ngươi.»
Sự yên tĩnh bao trùm trong không khí, bỗng nhiên có người hô to: «Mau mau mau, có người phát bệnh, mãu cứu mạng a!»
Tô Tất đi về phía phát ra âm thanh, lấy ra một lọ streptomycin được tinh luyện thô, rót vào miệng người bị phát bệnh kia, sau đó dùng kim châm vào mấy huyệt vị trước ngực hắn. Vốn là phải dùng kim tiêm, hiệu quả trị liệu sẽ nhanh hơn nhiều, thế nhưng ở cổ đại không có điều kiện như vậy, cũng chỉ là thể làm thế này mà thôi.
Người nọ sau khi uống thuốc nhanh chóng hết ho khan, màu tím đỏ trên mặt cũng tan đi một chút, thần trí cũng thanh tỉnh theo.
Có người nhận ra thân phận của Tô Tất, lớn tiếng kinh hô: «Là Ninh vương phi, nàng là Ninh vương phi! Vào ngày đại hôn nàng đánh đuổi công chúa Bắc Di quốc, ta đã được tận mắt chứng kiến!»
«Đúng, chính là Ninh vương phi! Ta vẫn nhớ rất rõ, bộ dáng của nàng so với tiên nữ còn đẹp hơn!»
Thấy người đáng lẽ đã chết đã được thuốc cùng kim châm cứu sống, trong mắt mọi người đều lộ ra sự vui mừng khôn xiết, từng người một đều quỳ xuống trước mặt Tô Tất, hô to: «Cầu xin Ninh vương phi mở lòng từ bi, cứu lấy chúng tôi! Cầu xin người hãy cứu lấy chúng tôi!»
«Mọi người cứ yên tâm, không cần sốt ruột, các ngươi sẽ không sao! Bây giờ cứ theo lời ta nói, đi xếp hàng, nam bên trái, nữ bên phải, những người bệnh có tình nghiêm trọng ở giữa!»
Tô Tất quay đầu lại nói với đám sát thủ bên cạnh: «Các ngươi chia ra, một nửa đi duy trì trật tự, nên làm thế nào, các ngươi đều rõ cả rồi chứ?»
«Vâng!» Đám sát thủ lĩnh mệnh mà đi. Đối với những người không chịu phối hợp xếp hàng, chỉ có thể sử dụng vũ lực, đây là điều nhất thiết.
Chờ trật tự được ổn định lại xong, Tô Tất chia những cái lọ chứa streptomycin cho nửa đám sát thủ còn lại nói, «Các ngươi hãy giúp chia những lọ thuốc này ra, không cần dùng kim châm, chỉ cần vận nội lực tám tầng đánh vào huyệt Thiên Trung, huyệt Chậm Vĩ và huyệt Cự Khuyết là được.»
Có cu li cao cấp miễn phí, sao lại không dùng nha. Tô Tất vỗ lên vai bộn họ, ra hiệu cho bọn họ nhanh đi làm.
Sát thủ Vô Ảnh Lâu bình thường gϊếŧ người không chớp mắt, coi mạng người như cỏ rác, nhưng giờ phút này lại trở thành Bồ Tát tái thế, hàng ngàn ánh mắt cầu xin chờ mong nhìn bọn họ, khiến cho tâm tình của họ lại càng phức tạp.
Trước khi đi Tô Tất đã chế tạo rất nhiều streptomycin, cần một thời gian dài mới có thể tinh luyện xong. Nên trong vòng ba ngày này, sát thủ Vô Ảnh Lâu thay phiên nhau trở về Ninh vương phủ lấy thêm streptomycin.
Sau khi Lục hoàng tử tiên phong quyên tiền, đám quan viên trong thành cũng tranh nhau đến quyên, còn sợ mình quyên không đủ. Thức ăn, nước uống, chăn bông, lều trại…. liên tiếp được vận chuyển từ trong thành ra, đương nhiên trong khi vận chuyển còn đem theo cả đại phu của các y quán.
Theo tin tức mà Lục hoàng tử mang đến, có nhiều người lấy bọn họ làm gương, y phục bảo hộ trong thành được bán ra khá tốt, một ngàn lượng một bộ người ta cũng tranh nhau để mua, đúng là không cần bạc nữa mà. Hiện tại những kẻ có tiền trong thành hầu như đều mặc trang phục bảo hộ, ngay cả Thái tử cũng sai người len lút đi mua vài bộ về.
Có quá nhiều người bệnh, mặc dù đã chia sẻ với đám sát thủ và các đại phu khác một phần công việc, nhưng những ca bệnh nặng hôn mê đều cần Tô Tất tự tay châm cứu chữa trị. Ba ngày ba đêm, Tô Tất không được nghỉ ngơi quá nửa khắc, lại càng không được chợp mắt lấy một lần. Mặc dù có nội lực chống đỡ, thế nhưng Tô Tất vẫn cảm thấy mệt mỏi, cạn kiệt sức lực.
«Vương phi, xin người hãy cứu muội muội của ta, nàng sắp không chịu nổi rồi!» Từ xa, một thiếu niên phi ngựa điên cuồng chạy đến, dọc đường bụi bay mù mịt, nhanh chóng ghìm ngựa lại trước mặt Tô Tất, xoay người xuống ngựa.
Tô Tất đưa mắt nhìn lại, đó là một thiếu niên mười lăm – mười sáu tuổi, đôi mắt thâm thúy kiên nghị, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng, có thể nhìn ra, đó là một người lạnh lùng không dễ dàng bị khuất phục.
Trong lòng thiếu niên trẻ là một tiểu cô nương mới chỉ năm – sáu tuổi, ngũ quan sáng sủa, đôi mắt trong suốt tựa hồ có thể hòa tan cũng thiên địa, toàn thân lộ ra cảm giác vô cùng tinh tế,
«Sao có thể chen ngang như vậy! Không được, muốn cứu người thì ra sau xếp hàng đi!» Một nam nhân trung niên vốn đang chờ Tô Tất cứu chữa thở phì phì kêu lên.
«Vương phi, chỉ cần người có thể cứu muội muội của ta, sau này ta nguyện đi theo người, bất kể người muốn ta làm gì ta đều có thể làm!» Vẻ mặt vị thiếu niên kiên nghị, lập lời thề.
«Ngươi tên là gì?»
«Chu Tấn.» Thanh âm của vị thiếu niên nhạt như tuyết, lạnh lùng hờ hững.
«Được, nhớ kỹ lời nói của ngươi.» Tô tất cảm giác được rằng, bản lĩnh của hắn không kém, có nội lực trên tám tầng, nếu không phải muội muội hắn bị nhiễm bệnh, hắn sẽ không cúi đầu khuất phục. Người như vậy, một khi đã hứa, sẽ mãi mãi trung thành.
Tô Tất bắt mạch cho tiểu cô nương, lại quan sát lưỡi của nàng, nhàn nhạt nói: «Bị nhiễm dịch, chỉ có điều tình trạng của nàng đã rất nghiêm trọng, có thể chữa khỏi hay không, thật sự rất khó nói.»
Lúc này, Lục hoàng tử bay tới, lớn tiếng cười nói với đám người của Tô Tất: «Làm sao bây giờ? Tiết tướng quân bị lây nhiễm, phái người tới mời chúng ta đến chữa.»
[Ta nói, mặt bạn tướng quân này có thể dày hơn nữa không a?]