Tô Tất thong thả đi vào tẩm phòng, sau khi thay đồ trang điểm xong xoay người nhìn vào gương.
Trong gương hiện ra một thiếu niên xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen láy sâu thẳm, làn da trắng ngà, bộ dáng cực kì tuấn mỹ.
Mặc như vậy ra ngoài, không chỉ nữ nhân trở nên điên cuồng, chỉ sợ ngay cả nam nhân cũng không thể khống chế đi? Tô Tất nhìn mình trong gương, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, sau đó thân ảnh trong phòng lập tức biến mất.
Vạn Hoa Lâu là sòng bạc nổi tiếng nhất tại đế đô, nằm trên khu phố phồn hoa náo nhiệt nhất, cực kỳ dễ tìm, Tô Tất mới đó đã đến nơi. Nàng thong thả đi vào, liếc mắt nhìn Lục hoàng tử qua một góc cửa sổ hé ra trong một căn phòng trang nhã trên lầu hai, có lẽ hắn đã thua rất thảm.
Tô tất chậm rãi bước lên cầu thang tinh xảo, nhẹ nhàng giải quyết hai tên thủ vệ, ung dung đi vào phòng.
Trong phòng chỉ có ba người, một là Lục hoàng tử đang đứng ngồi không yên, một là nam nhân trung niên thuộc nhà cái của sòng bạc Vạn Hoa Lâu, người còn lại…..chính là một cô gái xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, lúc này nàng đang ngồi đối diện nam nhân trung niên, không chớp mắt nhìn chằm chằm ván bài. Nhìn bộ dáng của nàng, hình như có phần giống Vệ Lăng Phong và Vệ Lăng Triệt, Tô Tất lập tức đoán ra thân thế của nàng.
Tô Tất kiêu ngạo đến cực điểm, “Ba ——” một tiếng mở chiết phiến ra, tiếng động bất ngờ quấy nhiều những người đang chìm đắm trong ván bài, Lục hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhận ra Tô Tất, một câu nhị tẩu còn chưa kịp kêu, đã bị Tô Tất lườm một cái sắc như dao, lập tức phải ngậm miệng lại, chỉ lấy ánh mắt tò mò quét tới quét lui trên người Tô Tất.
Vốn là đang thua đến choáng váng, giờ lại bị người khác quấy nhiễu, Thất công chúa Vệ Nghiên Lâm lập tức nổi cáu, lửa nóng bốc lên, đứng dậy định mắng người, thế nhưng khi nhìn thấy thiếu niên trước mặt, nàng liền ngây ngẩn cả người ——
Trên đời này lại có một thiếu niên xinh đẹp tuấn tú như vậy sao? So với mấy vị hoàng huynh của nàng còn đẹp hơn vài phần, làm sao có thể chứ? Vệ Nghiên Lâm ngốc nghếch dụi dụi mắt.
Tô Tất khẽ mỉm cười, chắp tay nói: “Vệ cô nương hình như đang thua rất nhiều, có muốn để tại hạ đến thay đổi vận may hay không?”
“Ngươi, sao ngươi lại biết ta họ Vệ? Ngươi, ngươi biết thân phận của ta sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất công chúa đỏ ửng, nói hai câu cũng cà lăm.
Chắc hẳn Thất công chúa cũng không muốn người khác vạch trần thân phận của mình? Dù sao đường đường là công chúa của một nước lại ngồi trong sòng bạc đánh bài như thế này, tin đồn lan truyền ra ngoài chắc không dễ nghe. Tô Tất mỉm cười, khẽ đảo mắt qua đống ngân phiếu trước mặt nam nhân trung niên, không đáp hỏi lại: “Vệ cô nương thật hào phóng, thua có trên trăm vạn lượng không?”
Thất công chúa làm bộ như không có gì: “Thua rất nhiều, nhưng không sao, là lần đầu tiên chơi, coi như đóng học phí đi.”
Lục hoàng tử nghẹn ngào nói: “Ngươi đương nhiên là không sao, ngân phiếu bị thua đều là của ta được không? Tiểu cô nãi nãi, thua nữa là ta không chống đỡ được đâu, bằng không chúng ta về đi?”
“Không được! Lục ca, ngươi phải tin ta, ta nhất định sẽ đem tất cả ngân phiếu bị thua thắng trở về!” Đáy mắt Thất công chúa hiện lên sự kiện nghị, quyết tâm nắm chặt tay.
“Các ngươi còn muốn chơi sao? Nhìn bộ dáng chậm chạp của các ngươi, chắc là hết bạc rồi chứ gì?” Đáy mắt nam nhân trung niên lóe lên sự miệt thị cười lạnh.
“Ngươi mới không có bạc! Cả nhà ngươi đều không có bạc!” Thất công chúa không thèm khách khí với hắn, vỗ mạnh bàn, một chân thô lỗ đạp lên ghế, kiêu ngạo lấy ra ngân phiếu một trăm lượng cuối cùng ra, ba một tiếng đập xuống bàn: “Bổn cô nương cược với ngươi, phát bài!”
Nam nhân trung niên nở nụ cười gian trá, hừ lạnh một tiếng: “Được a, chỉ cần dám đánh, Vạn Hoa Lâu sẽ hầu.”
Nam nhân trung niên thuộc nhà cái lắc xúc sắc, theo điểm số mà phát bài cho hai bên.
Thất công chúa mở bài ra, lập tức mặt mày hớn hở, kiêu ngạo đến cực điểm đập xuống bàn: “Chín điểm! Hừ, để xem ngươi thắng ta như thế nào!”
Ai, công chúa ngu ngốc, chẳng trách thua thảm như vậy, Tô Tất một mặt không nói gì chỉ phe phẩy chiết phiến, một mặt lại tỏ vẻ hoài nghi với chỉ số thông minh của công chúa.
Đối phương không chỉ động tay động chân trên xúc sắc, mà còn động tay động chân trên chín lá bài, cứ như vậy, hắn muốn bài gì liền có bài đó. Phát cho Thất công chúa chín đỏ chín đen, thế nhưng phát cho hắn, lại là sáu đen sáu đỏ, đây còn được người ta gọi là thiên bài. Trừ chí tôn bảo ra, thì thiên bài là lớn nhất, chín điểm làm sao có thể đấu lại chứ.
Khóe miệng nam nhân trung niên hiện lên nụ cười gian trá, mở hai con bài ra, quả nhiên như dự đoán của Tô Tất, thực sự là một đôi thiên vương!
“Làm sao có thể! Ngươi sao lại có được thiên vương chứ? Ngươi gian lận! Chắc chắn là gian lận! Nếu không sao có thể ván nào cũng thắng ta chứ?!” Thất công chúa thở phì phì chỉ vào nam nhân trung niên, miệng lớn tiếng cãi nhau với hắn. Nàng ngay cả số bạc cuối cùng cũng đã thua hết, còn lấy gì để gỡ vốn đây?
“Không muốn thua thì đừng chơi, chơi rồi thì đừng hối hận, quy tắc ấy còn không hiểu được mà còn dám đến Vạn Hoa Lâu? Nếu đã hết tiền đặt cược thì lão phu cũng lười nói mấy lời vô nghĩa, các ngươi mau cút đi.” Nói xong, hắn lập tức ôm lấy đống ngân phiếu rời đi,
“Không được! Không cho ngươi đi! Ta còn muốn đánh cuộc với ngươi!”
“Cô nương muốn đánh cuộc cái gì?” Nam nhân trung niên đánh giá công chúa từ trên xuống dưới, cười th.ô tục, “Thân hình của cô nương cũng không tệ lắm…….”
Vừa dứt lời, Vệ Lăng Triệt đã muốn động thủ, nhưng lại bị Tô Tất giơ tay ra ngăn lại, nàng cười nhạt nhìn nam nhân trung niên: “Thường Cửu, chỉ cần dám cược, Vạn Hoa Lâu không thể không hầu, đúng không?”
“Nhị…..Huynh đệ, ngươi không được kích động a, việc này không thể đùa đâu…..” Lục hoàng tử gấp đến mức phát khóc. Mấy tiểu cô nãi nãi này sao lại khó hầu hạ như vậy? Nghiên Lâm bên này đã thua hơn trăm vạn lượng, nếu nhị tẩu lại thua nữa……Thua nhiều hay ít đối với nhị ca cũng không sao cả, nhưng nếu nhị ca cho rằng hắn làm hư nhị tẩu….hắn cũng không muốn rước thêm tai họa a.
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta đánh cuộc với ngươi.” Tô tất không chút khách khí ngồi xuống vị trí lúc nãy của Thất công chúa, sờ so.ạng trong ngực nửa ngày, mới lấy ra một lượng bạc đặt lên bàn, “Ngươi có dám không?”
“Một lượng? Ngươi cược một lượng với ta? Ha ha ha ——” Thường Cửu được bài danh là đệ nhị cao thủ đánh bạc của Vạn Hoa Lâu, thủ đoạn xuất thần nhập hóa, đánh mở màn ít nhất cũng phải trăm lượng, hiện giờ thiếu niên này lại chỉ lấy ra một lượng, còn hỏi hắn rằng có dám hay không?
Tô Tất hừ lạnh một tiếng, khuỷu tay khẽ huých Lục hoàng tử, thanh âm không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy, nàng hỏi: “Có bao tải không?”
“Ách? Không có, muốn bao tải để làm gì?” Lục hoàng tử chưa kịp lấy lại tinh thần, vẻ mặt mơ mơ màng màng. Chẳng lẽ muốn trói Thường Cửu lại vứt ra ngoại thành sao?
“Đương nhiên là để đựng ngân phiếu a, đồ ngốc!” Tô Tất dùng gáy quạt gõ vào cái đầu ngu ngốc của Lục hoàng tử, sau đó vẻ mặt xem thường lạnh lùng cười nhìn Thường Cửu: “Bản công tử chỉ lấy một lượng làm tiền cược, sẽ thắng được của Vạn Hoa Lâu ngươi hai trăm vạn lượng, không nhiều hơn không ít.”
Tô Tất lúc này kiêu căng ngạo mạn không ai sánh bằng.
Tất cả mọi người đều khó tin nhìn nàng.